Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
" Có ý gì?"
"Các cậu ngẫm lại những lời cô ấy vừa nói."
Tôi không ép buộc, chỉ mong các cậu sẽ không phải hối hận về quyết định ngày
hôm nay. Để tôi nói trước nhé. Đi thì dễ nhưng về thì khó...
"Nếu không hiểu rõ, sao cô ấy dám nói những lời như vậy?"
"Vậy thì... Bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Đúng lúc này, một tiếng cười nhạo truyền đến, mang theo vài phần không cho là
đúng.
"Lão Trịnh, ông cười cái gì?"
"Cười các cậu chuyện bé xé ra to! Cho dù Thẩm Loan có Lục gia chống lưng,
cô ta còn có thể duỗi tay đến bên trong tập đoàn sao? Chỉ cần chúng ta một mực
khẳng định đây là điều động bình thường, Quyền Hãn Đình cũng không làm gì
được. Hơn nữa Lục gia không hề rảnh rỗi như vậy đâu, sao có thời gian để lo
những chuyện vặt vãnh như thế này!"
"Vậy còn Thẩm Loan..."
"Mặc kệ cô ta! Chỉ là giành được một mảnh đất cho công ty, đã bắt đầu kiêu
ngạo tự phụ, không coi ai ra gì, cho rằng công ty không có cô ta là không hoạt
động được? Hừ, đúng là không biết tự lượng sức mình."
Không lâu sau đó, vị giám đốc này sẽ cảm thấy đau cả mặt vì những gì mình nói
hôm nay. Bởi vì..
Không có Thẩm Loan thì công ty thực sự không hoạt động được!
Có hai điểm, Thẩm Loan nói từ chức không phải là nói đùa, sau khi rời khỏi
tầng 33, trên bàn làm việc của giám đốc nhân sự xuất hiện một lá thư từ chức.
Hành động nhanh đến kinh hồn.
"Từ chức?!"
Người kia nhìn cô đầy nghi hoặc, như thể đang nằm mơ.
Trong khoảng thời gian này, bộ phận dự án có thể nói là làm hết sức mình,
không chỉ hiệu suất không ngừng được cải thiện, mà đội ngũ còn gắn kết ngày
càng bền chặt, đang trên đà phát triển rất tốt.
Tất cả những điều này đều nhờ Thẩm Loan.
Công việc sớm đã chuẩn bị tốt, sắp gặt hái được thành quả, nhưng người đáng
được tuyên dương nhất lại rút lui, nói là từ chức.
Hành động này là sao?
"Nếu không có vấn đề gì, xin hãy ký tên, tôi còn phải trở về thu dọn đồ đạc."
"... Cô không suy nghĩ kĩ lại một chút sao? Cô có biết là, nếu tôi đặt bút ký tên
rồi giao cho cấp trên, sự việc sẽ không thể cứu vãn được."
Thẩm Loan nhếch môi cười chế nhạo: "Cảm ơn anh đã nhắc nhở, nhưng rời đi
hay ở lại không phải việc tôi có thể quyết định." Giám đốc nhân sự chợt bừng
tỉnh hiểu ra.
Hóa ra là bị ép buộc...
Được chim bẻ ná, được cá quên nơm.
Những người có quyền này, anh ta nghĩ ngoại trừ Thẩm Xuân Giang ra thì
không ai có thể làm như vậy.
Ngay cả con gái ruột của mình còn đối xử như thế này, vậy thì những người
khác...
Nghĩ đến đây, anh không khỏi cảm thấy ớn lạnh.
Sau khi ký xong, Thẩm Loan rời đi ngay, trở lại bộ phận dự án bắt đầu thu dọn
đồ đạc. Thẩm Như đứng ở một bên, mỉm cười: "Cô đã hiểu rõ rồi nhỉ?"
Thẩm Loan dừng động tác rồi quay người lại: "Nếu tôi là cô, có thể không nói
thì không cần nói. Rốt cuộc thì, kỹ nữ đòi lập đền thờ, nên câm miệng thì hơn."
"Cô!"
Tuy gọi là thu dọn đồ đạc, nhưng đồ Thẩm Loan dọn cũng không nhiều.
Chỉ có một chiếc máy tính xách tay thôi.
Còn những thứ không thể di chuyển như ghế sofa, bàn làm việc, ghế xoay bọc
da, tạm thời để chúng ở đây, cho Thẩm Như mượn vài ngày, dù sao cũng sẽ
không lâu đâu.
Khi Thẩm Loan muốn rời đi, Miêu Miêu tất nhiên sẽ không ở lại.
Cô thậm chí còn thu dọn đồ đạc của mình trước khi Thẩm Loan đệ đơn từ chức,
trước khi đi, cô gửi e-mail cho bộ phận nhân sự, đơn giản và nhanh chóng,
không rườm rà. "Thẩm tổng, tôi lại thất nghiệp rồi."
Nghe như than thở nhưng lại mang ý cười. "Đừng vui mừng quá sớm, tạm thời
cho cô nghỉ vài ngày."
Hai mắt Miêu Miêu sáng lên, xem ra Thẩm Loan đã có biện pháp đối phó rồi:
"Vậy thì tốt quá."
Hai người thoải mái bình tĩnh, không buồn không lo, nhưng những nhân viên
khác của bộ phận dự án lại lo lắng.
Quan Hân Đồng là người được một tay Thẩm Loan nâng đỡ. Ngoài cái duyên
quen biết, gặp gỡ còn có cảm tình tương trợ.
Kể từ khi Thẩm Như không mời mà đến chiếm giữ văn phòng vào sáng sớm, cô
đã có linh cảm mọi việc không ổn, sau khi dò hỏi tin tức thì nghe tin Thẩm
Loan muốn từ chức, hai chân cô mềm nhũn, ngã ngồi trên ghế. "Sao lại thế
này?" Cô khẽ thì thầm.
Kinh ngạc cũng có nhưng nghi ngờ càng nhiều hơn.
Cô không tin với mưu mô của Thẩm Loan lại không thu thập được một Thẩm
Như nhỏ bé.
Bộ phận dự án là bộ phận Thẩm Loan hao phí bao công sức mới tạo nên, không
có đạo lý bắt cô ấy chắp tay dâng lên cho kẻ khác.
Thật sự là tự nguyện từ chức?! Không đời nào! Cô nhất định phải đi hỏi rõ
ràng...
Khi cô đi ra ngoài, đã thấy có một đám người vây quanh Thẩm Loan, mồm năm
miệng mười...
"Cô thực sự tính từ chức sao? Đừng mà... Vậy thì, tôi cũng muốn từ chức!
"Dự án vịnh Tuyền Loan đang ở giai đoạn quan trọng. Sao cô có thể từ bỏ như
vậy?!"
"Bộ phận dự án vừa mới trải qua khó khăn, cô liền rời đi. Bỏ lại chúng tôi thì
chúng tôi biết phải làm sao? "
"Có phải ông trời không muốn bộ phận dự án chúng tôi sống tốt không?"
"..."
Hoảng sợ là thật, sợ hãi là thật, nhưng giữ lại cũng là thật.
Từ trước đến nay Thẩm Loan không thích lừa người.
Lần này cũng không ngoại lệ, chỉ để lại một câu: "Mọi người bảo trọng."
Sau đó xoay người rời đi.
"Này..."
Cô bước đi nhanh đến nỗi mọi người chưa kịp phản ứng, đến khi mọi người
phản ứng lại thì cửa thang máy đã từ từ đóng lại.
Quan Hân Đồng đi một thang máy khác xuống dưới tầng hầm để xe.
"Giám đốc Thẩm, xin dừng bước."
Thẩm Loan dừng lại, mỉm cười nhìn cô.
Không biết tại sao, dưới ma lực của nụ cười đó, trái tim lúc nãy còn đang bối rối
thì ngay lập tức bình tĩnh một cách thần kỳ.
Cô mở miệng, nhưng không biết phải hỏi từ đâu.
Cuối cùng, cô mới bật ra một câu:"...Cô thật sự muốn rời đi? Không quay lại?"
Thẩm Loan nhẹ cong môi, con ngươi đen láy sâu thẳm, đáp lại cô hai chữ: "Tùy
duyên."
Quan Hân Đồng đột nhiên hiểu ra điều gì đó, nhưng lại nói không nên lời.
Nhìn chiếc xe đi xa dần cho đến khi khuất dạng, cô thu hồi tầm mắt, quay lại đi
vào thang máy.
Ngay khi cửa thang máy vừa đóng lại, một bóng người bước ra từ phía sau cây
cột vuông cách đó không xa.
Người đàn ông mặc vest và đi giày da, nước da rất trắng, có thể nhìn thấy mạch
máu màu xanh lam ẩn dưới làn da, trên sống mũi có một cặp kính có dây màu
vàng kim, nhẹ nhàng và trong trẻo.
Anh nhìn về hướng mà Thẩm Loan đã rời đi, ánh mắt u ám.
Đột nhiên, người đàn ông lấy điện thoại di động ra và bấm một dãy số.
"Cô ta đi rồi."
Giọng nói khó nén bình tĩnh và phấn khích của Thẩm Như từ bên kia truyền
đến: "Anh thấy tận mắt đúng không?"
"Ừ."
"Thật tốt."
Cái người chướng mắt kia cuối cùng cũng đi rồi.
Người đàn ông rũ mắt xuống, che dấu sự giễu cợt và khinh thường: "Chúng ta
nói chuyện kia."
Cô ta có chút ngập ngừng: "Đến phòng làm việc của tôi."
5 phút sau—
Người đàn ông mở cửa bước vào.
Thẩm Như ngồi ở chỗ ngồi lúc trước của Thẩm Loan, vẻ mặt không giấu được
tâm trạng hào hứng và vui vẻ.
Khi ngẩng đầu lên, cô ta sửng sốt, ánh mắt lóe lên: "Anh..."
Nhìn giống nhau quá!
Đặc biệt là cỗ khí chất tao nhã kia. Như thể Lý Văn Cẩn đang đứng trước mặt
cô, mỉm cười và nói: "Tiểu Như, bất kì thứ gì em muốn anh nhất định sẽ lấy
cho em."
Hắn nhận ra khuôn mặt của người phụ nữ sững sờ chốc lát, đôi môi của Lý
Phục hơi nhếch lên, khiến vẻ dịu dàng của hắn nhiễm thêm phần sắc bén: "Cô
Thẩm đang nghĩ tới ai?"
Thẩm Như đột nhiên tỉnh lại, trong mắt hiện lên vẻ đề phòng, lạnh giọng nói:
"Tìm tôi có chuyện gì?"
"Xin hỏi cô Thẩm có còn nhớ lời hứa ban đầu. "
Người phụ nữ cau mày.
Lý Phục trực tiếp nói: "Khi nào tôi có thể đến gặp anh trai tôi?"
Thẩm Như im lặng.
Anh ta vịn vào mép bàn, hơi nghiêng người về phía trước, sắc bén nhìn chằm
chằm vào người phụ nữ sau bàn làm việc.
"Sao, cô muốn thất hứa sao?"
Đôi mắt anh hơi nheo lại với giọng điệu nguy hiểm.
"Lý Phục, đừng ép tôi."
"Hừ... lúc trước là cô đến tận cửa để ra điều kiện với tôi. Bây giờ cô đã thành
công trong việc có được mọi thứ mình muốn, cô định qua cầu rút ván sao?"
Thẩm Như nhíu mày.
"Đừng nói khó nghe như vậy. "
"Đó là sự thật. "
"Anh! "
"Anh trai tôi vì cô làm nhiều chuyện như vậy, thậm chí không tiếc trở thành
người chịu tội thay, chịu hình phạt bỏ tù, đánh mất tự do. Anh ấy là một người
kiêu ngạo như vậy, lại vì cô mà cúi đầu, như vậy cũng không khiến cô đồng tình
sao? "
"Văn Cẩn anh ấy... "
"Tôi biết, cô muốn nói là anh ấy nguyện ý, nhưng đây không thể trở thành cái
cớ của cô!" Một tia sáng tối lóe lên trong mắt Thẩm Như:
"Có vẻ như hôm nay anh phải ép tôi đồng ý mới chịu từ bỏ."
"Ồ, đừng nói khó nghe như vậy. Lúc đầu, chúng ta đã có giao dịch. Tôi giúp cô
đạt được mục đích, đương nhiên cô phải trả lại. Lúc đầu cô đã đồng ý, vậy mà
bây giờ còn ngoan cố lảng tránh, định lật lọng?"
Thẩm Như bị anh ta chế giễu liên tục, dù tính tình có tốt đến đâu cũng không
chịu nổi: "Vậy thì sao? "
Ánh mắt Lý Phục lạnh lùng: "Vậy thì đừng trách tôi vô tình. "
"Ha... thật nực cười! Một thư ký nhỏ bé như anh lấy tư cách gì mà uy hiếp tôi?"
Ánh mắt thâm thúy nhìn cô "Vậy thì thử xem."
Nói xong, anh không thèm nhìn lại, lập tức rời đi. Vội vã như lúc đến.
Thẩm Như đột nhiên tỉnh táo trở lại cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên.
Lẽ ra cô phải nhẹ nhõm khi thoát khỏi rắc rối lớn này, nhưng trong lòng lại có
một cảm giác lo lắng, băn khoăn...
Thẩm Loan nhận được cuộc gọi của Lý Phục, hơi ngạc nhiên nhưng giọng nói
rất bình tĩnh: "... Hiện tại tôi đã rời khỏi công ty, anh là người do ông cụ phái
tới, tôi không nghĩ cần phải gặp nhau rồi mới nói chuyện."
"Nếu là về Thẩm Như thì sao?"
Thẩm Loan nhướng mày, nhìn tấm biển hướng dẫn rồi chậm rãi giảm tốc độ:
"Lời anh nói có thể không phải sự thật, chưa chắc tôi sẽ tin."
Hàm ý là, nếu muốn câu cá lại không muốn rải mồi, vậy chỉ có tay không mà
về.
Bên kia trầm tư một lát, dường như cũng cân nhắc chuyện gì nên ném ra một
chút mồi: "Trước khi được sắp xếp làm việc cho cô, tôi đã cùng Thẩm Như bàn
bạc một thỏa thuận. Về phần nội dung giao dịch, có đáng để cô gặp mặt bàn bạc
cụ thể không?"
"Địa điểm."
"Quán cà phê ở góc trung tâm thành phố."
Thẩm Loan lập tức quay lại.
Mười lăm phút sau--
Trên chiếc bàn cà phê tròn trải tấm vải nhung đỏ, những đường chỉ viền lủng
lẳng tạo thành tấm rèm có độ dài khác nhau trông hài hòa đến lạ.
Chính giữa mặt bàn cắm một bông hoa tulip cắm trong lọ bạch ngọc, thoang
thoảng hương thơm.
Bản nhạc dương cầm êm đềm du dương, du dương, lặng lẽ trôi.
Một người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi đối diện nhau, cầm tách cà
phê trên tay, khói bốc nghi ngút.
"Nói đi."
Thẩm Loan đi thẳng vào vấn đề.
Vẻ mặt tùy ý và động tác lười biếng.
Lý Phục nhướng mày, hành động này khiến trên khuôn mặt dịu dàng của anh ta
lộ ra ý xấu xa, giống như hồ ly cố ý để lộ cái đuôi.
"Có vẻ như cô ba không bị ảnh hưởng bởi việc bị cướp chức."
Thẩm Loan ý vị sâu xa:
"Nếu đó là của anh thì không ai có thể lấy đi, còn không phải của anh thì dù
muốn đoạt cũng vô ích."
"Cô ba tin vào số mệnh?"
Lý Phục hướng mày, anh ta có vẻ hơi ngạc nhiên, một đôi mắt đen tràn đầy dò
xét.
"Không, tôi tin vào chính mình."
"Có vẻ như chúng ta là cùng một loại người."
Anh ta cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, hành động dịu dàng, có một loại
quyến rũ khác.
Thẩm Loan mỉm cười.
"Tôi đã đặt ra tiêu chuẩn cho bản thân trước khi đến."
Lý Phục sững sờ, hỏi trong vô thức:
"Tiêu chuẩn gì?"
"Tôi chỉ cho anh mười lăm phút,"
Thẩm Loan đưa tay lên nhìn đồng hồ,
"Hai phút trôi qua rồi. Anh có chắc là muốn tiếp tục nói gì đó không?"
Sắc mặt người đàn ông hơi tối sầm lại, trầm giọng cười nói: "Không hổ là cô ba
họ Thẩm, thủ đoạn vượt xa người bình thường, chẳng trách toàn bộ người ở tổ
dự án khuất phục, sếp cũ cũng không nhận."
Vị" sếp cũ"này đương nhiên là ám chỉ Thẩm Như.
Thẩm Loan không dao động, cô đã nghe những lời này quá nhiều, Lý Phục
không phải là người duy nhất nịnh nọt cô.
"Đó là những gì anh muốn nói?"
Dầu muối không ăn, lần đầu tiên gặp đối tượng đàm phán như vậy khiến Lý
Phục cảm thấy đau đầu.
"Giao dịch mà tôi nói qua điện thoại trước đây là Thẩm Như nhờ tôi báo cáo
cho cô ta biết động thái của cô bất cứ khi nào tôi đi theo cô."
"Nói như vậy, anh vừa làm việc cho ông nội, còn làm việc cho Thẩm Như?"
Cô còn có tâm trạng nói giỡn.
"Anh thật làm thư ký đúng là nhân tài không được trọng dụng, nên đến Bộ
Thương mại, vừa móc nối với bên A vừa với bên B, làm một phần việc mà kiếm
hai phần tiền."
"... "
Hôm nay không có cách nào nói chuyện.
"Anh báo cáo sự phát triển của tôi với Thẩm Như, còn Thẩm Như thì sao?"
Thẩm Loan đột nhiên trở nên nghiêm túc làm Lý Phục có chút trở tay không kịp
với tốc độ thay đổi sắc mặt này.
"Gì cơ?" Anh ta lúng túng hỏi lại, mắt hơi lóe lên.
Trên thực tế, anh ta đang tranh thủ nhiều thời gian hơn cho việc cân nhắc.
Thẩm Loan nhìn thoáng qua đã biết anh ta muốn bịa chuyện, phủ đầu:
"Tôi khuyên anh nên nói sự thật, nếu không... anh không gánh nổi hậu quả."
"Nghe như một lời đe dọa."
Bề ngoài anh ta tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đột nhiên chùng xuống.
Cô hào phóng gật đầu.
"Anh có thể nghĩ như vậy."
Đôi mắt Lý Phục hơi nheo lại, suy nghĩ của anh trở nên sắc bén.
Đương nhiên việc nói thẳng ra mối quan hệ giữa hắn ta và Lý Văn Cẩn không
phải là một hành động khôn ngoan nhưng những lời bào chữa bình thường
không thể đánh lừa được Thẩm Loan......
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.