Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
"Tôi đoán bây giờ anh đang suy nghĩ nên dùng cách gì để lấy cớ qua loa lấy lệ
để thành công giấu giếm mối quan hệ của anh cùng Lý Văn Cẩn mà tôi không
hề hoài nghi."
Lý Phục ngẩn người:
"Cô biết?!"
Thẩm Loan nhìn anh, cô cười nhạt, một đôi mắt đen như mực như ẩn như hiện
trong biển sâu, mênh mông vô biên, thâm thúy vô ngần.
Vẻ mặt của người đàn ông đó cứng đờ, cơn ớn lạnh từ sau gáy lan đến tứ chi,
đang ở tháng 6 nóng nực nhưng anh ta có cảm giác như đang ở trong băng
tuyết.
Trận chiến yên lặng kéo dài, Thẩm Loan không nói lời nào, dường như đang
cười xem con mồi giãy giụa trong tay thợ săn, thái độ như đang thưởng thức
xem cuộc vui.
Lý Phục cũng không nói chuyện, nhưng thực sự không biết nói gì đành liền im
lặng.
Sự kiêu ngạo, bình tĩnh dần dần mất đi, ánh mắt của người đàn ông chuyển từ
không thể phá vỡ thành ngầm úp mở, và sự hoảng sợ đã xuất hiện.
"...Từ khi nào?"
Một lúc sau, anh mở miệng, giọng khàn khàn: "Ngày đầu tiên anh trở thành thư
ký."
"Tôi lộ ra sơ hở khi nào?"
"Không hề."
Thẩm Loan lắc đầu:"Anh đóng kịch rất thành công, lý lịch cũng rất hoàn hảo."
Lý Phục cau mày, nụ cười tự giễu gieo lên khóe miệng: "Nhưng vẫn bị cô nhìn
thấu. Có thể cho tôi biết khi nào không?"
Thẩm Loan nhấp một hớp cà phê, động tác ưu nhã, nhàn nhạt nói: "Anh không
biết mình rất giống Lý Văn Cẩn sao?"
Lý Phục theo bản năng nghiêng đầu nhìn về bên cửa sổ sát đất, mặt trên rõ ràng
chiếu rõ khuôn mặt của anh, lẩm bẩm tự hỏi: "Giống sao?"
"Không phải mặt."
"?"
"Là khí chất."
Tuy bản thân nho nhã nhưng ở giữa lại có tà tứ, trời sinh giỏi giả vờ, nhưng mà
trong mắt Lý Văn Cẩn có nhiều sự u ám hơn, khiến anh ta trông ốm yếu và
mang theo nhan sắc nhợt nhạt.
Đẹp, nhưng cũng nguy hiểm.
"Tôi sẽ không đặt một người không rõ lai lịch bên cạnh mình, cho dù người đó
được ba tôi cử tới."
"Cho nên cô điều tra tôi?"
Thẩm Loan ung dung nở nụ cười, không hề cảm thấy lo sợ.
Điều tra anh ta, cây ngay không sợ chết đứng.
Lý Phục lắc đầu: "Từ nhỏ tôi với anh ấy đã xa cách nhau, ngay cả gặp mặt cũng
rất ít, cô không thể nào điều tra được."
"Chỉ cần có tâm, chuyện gì cũng có thể."
Dựa vào nhân mạch cùng tài nguyên của Thẩm Loan, muốn tra một số chuyện
bí ẩn, coi như bỏ ra trên một triệu, cũng có thể không có kết quả như mong
muốn.
Nhưng cô có Quyền Hãn Đình. Có nhà họ An trong tay như có cả thế giới. Hệ
thống tình báo của tập đoàn nhà họ An cũng không phải chỉ trưng cho vui.
"Nếu cô đã sớm biết, tại sao còn để tôi ở bên người?"
Một đôi mắt đen của Lý phục nhìn chằm chằm cô, không muốn bỏ sót vẻ mặt
nào của Thẩm Loan.
"Có hai nguyên nhân. Thứ nhất, đuổi anh thì ba tôi sẽ sắp xếp người khác làm
phiền, thứ hai, tôi cũng rất tò mò anh muốn làm gì."
Lý Phục im lặng, cô đã tính toán đến mọi phương diện, anh ta còn tự mãn cho
rằng mình giữ kín bí mật để mọi chuyển ổn thỏa.
Bọ ngựa muốn bắt ve, lại không biết chim sẻ ở sau lưng.
"Thế rốt cuộc anh muốn làm gì?" Cô cười hỏi.
Lý Phục hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên một tầng che đậy: "Tôi muốn báo
thù."
"Trả thù?"
Đối với đáp án này, tựa như không ngoài suy đoán của Thẩm Loan phản ứng
cực kỳ bình tĩnh:
"Bởi vì Lý Văn Cẩn?"
"Ừ."
"Nực cười! Anh ta vì nhận tội thay Thẩm Như mà vào tù, liên quan gì đến tôi?"
"Là cô giữ chặt không buông, kiên trì khởi tố!"
"...Làm kẻ trộm thì phải có nghĩ tới chuyện chịu tội. Nếu trách kẻ bắt trộm
không bằng anh trách tại sao lại anh ta lại làm kẻ trộm."
"Anh ấy không phải kẻ trộm!"
"Anh ta cam tâm tình nguyện nhận tộị thay kẻ trộm chân chính, trách ai?"
Lý phục cũng không có thẹn quá thành giận, anh ta cười khổ: "Cô nói đúng."
Lúc đầu anh hận Thẩm Loan vào lúc khó khăn thừa cơ hãm hại, không chịu để
anh trai một con đường sống, nhưng trong thời gian làm thư ký cho cô, anh đã
quen với thái độ kiên quyết của người phụ nữ này, đột nhiên cảm thấy rằng cô
ấy sẽ đối xử với Lý Văn Cẩn cũng không có gì sai.
Vì vậy Lý Phục hận Thẩm Loan trong lúc vô tình đã bắt đầu lung lay.
Cho đến khi nhìn thấy bộ mặt xấu xí của Thẩm Như hoàn toàn bại lộ, anh ta
mới biết người mình hận thực ra là ai.
"Có câu kẻ thù của kẻ thù chính là bạn."
Lý Phục ngừng một chút, vẻ mặt trở nên trịnh trọng: "Chúng ta có thể hợp tác."
"Thực lực ngang bằng mới có khả năng hợp tác, anh có cái gì?"
Thẩm Loan hỏi thẳng.
Lý Phục ánh mắt u ám: "Tôi biết bí mật của Thẩm Như."
"Nói nghe thử?"
"Cô ta lúc ở Quảng Đông có cùng một đầu sỏ tên là kêu Cảnh Ngạo..."
Thẩm Loan rời khỏi phòng cà phê, Lý Phục nhìn đồng hồ nơi cổ tay, vừa đúng
15 phút.
"Cô ta..."
Giọng điệu phức tạp, anh khẽ thở dài.
...
Lái xe trở lại biệt thự trên núi Đông Ly, Thẩm Loan đi qua khu vườn, nhìn thấy
Quyền Hãn Đình đang đứng trước cửa đợi, nhìn chằm chằm cười.
Cô tăng nhanh tốc độ của mình, và cuối cùng thành chạy.
Nhào vào lồng ngực người đàn ông.
Quyền Hãn Đình đứng im, giang hai tay ôm cô vào trong lồng ngực.
Gò má Thẩm Loan dán vào ngực anh, nở nụ cười tươi, cảm thấy an tâm.
Dù là sóng to gió lớn, đây là nơi bình yên nhất.
"Hôm nay sớm như vậy?" Âm sắc trầm thấp cùng với lồng ngực phát ra âm
thanh rất khác gợi cảm.
Thẩm Loan nhẹ cọ: "Ngày mai có thể ở nhà với anh."
"Hả?"
"Em vừa nộp đơn từ chức."
Ánh mắt Quyền Hãn Đình u ám: "Lý do?"
"Thẩm Như trở lại."
Xem ra là bị người Thẩm gia ép đi, người đàn ông mặt đầy lạnh lẽo.
Anh ôm Thẩm Loan chặt hơn, đồng thời suy nghĩ không biết dạy dỗ đám người
không biết điều kia như thế nào.
"Hơn nữa, em phát hiện cô ta có ý đồ xấu với anh."
Quyền Hãn Đình sửng sốt hồi lâu mới hiểu ý cô đang nói:
"Với anh?"
Được rồi, anh có chút không tiêu hóa được. "Cô ta nhìn em với vẻ mặt ghen tị,
rõ ràng nhất là khi nhắc tới anh."
Lục gia tập trung vào---
"Cô ta nhắc tới anh chuyện gì?"
Thẩm Loan:
"..."
"Anh nghĩ cô ta nói cái gì?"
Quyền Hãn Đình lúng túng: "Nói gì?"
"Lục gia mị lực vô biên, ngay cả Thẩm Như cũng quỳ xuống quần đâu."
"Hmm... Anh nghe mấy lời này có chút chua?"
Thẩm Loan giận đến mức vặn ngang hông hắn:
"Chua hay không chua?"
"Không chua..."
"Sau đó thì sao?"
Lục gia ngẫm nghĩ:
"Hình dạng Thẩm Như thế nào anh tới một chút ấn tượng cũng không có, nếu
cô ta không phải chị gái cùng cha khác mẹ của em, vậy tới cái tên của cô ta
cũng không xứng tồn tại trong trí nhớ của anh." Giọng bình thản, không nói
quá, không chế nhạomà như đang kể lại sự thật.
Thẩm Loan hài lòng buông tay: "Chuyện cũng gần như vậy."
Quyền Hãn Đình than nhẹ, hai cánh tay siết chặt: "Trong mắt gia, trong lòng
cũng chỉ có một mình em, từ trước tới giờ chưa có người phụ nữ khác, bây giờ
không có, tương lai cũng không."
Thẩm Loan cười ngửa đầu, đưa tay cào cằm anh: "Hôm nay miệng ngọt vậy?
Ăn đường hử?"
"Em nếm thử là biết..."
Vừa nói vừa cúi đầu hôn môi cô, kéo dài triền miên, mềm nhẹ lưu luyến.
Dưới ánh mặt trời, trong gió nhẹ, ở cửa ra vào có một đôi tình nhân đang ôm
nhau tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.
Không biết qua bao lâu, Quyền Hãn Đình mới buông cô ra.
Thẩm Loan mắc cỡ nên hai gò má đỏ bừng, thở hồng hộc.
Cái trán để ở trước ngực anh, cô cất giọng tức giận:
"Làm thế nào đây, em thất nghiệp?"
"Gia nuôi em, cả đời."
"Không cho phép đổi ý."
"Nói là làm."
Thẩm Loan ngẩng đầu chạm vào đáy mắt của Quyền Hãn Đình, hai người nhìn
nhau mỉm cười.
Cùng lúc đó, Thất gia Lục Thâm đứng ở lầu hai nhìn ra bên dưới cửa sổ nhìn
thấy cảnh này, che ngực, lui về phía sau hai bước, dáng vẻ như sắp hộc máu:
"Tổn thọ! Có thể chừa cho cẩu độc thân một con đường sống hay không?"
Thiệu An Hành thu hồi tầm mắt, vẫn là câu cũ: "Nhìn quen thì tốt rồi."
Lục Thâm giương mắt nhìn Sở Ngộ Giang hy vọng có thể có chút đồng tình.
Người sau nghĩ một chút rồi mỉm cười: "Gia vui vẻ là được rồi."
Lục Thâm nhìn Lăng Vân.
Lăng Vân:
"Đồng ý."
"..."
Cuối cùng, Lục Thâm tuyên bố: "Tôi muốn thoát kiếp độc thân!"
Lăng Vân bỗng dưng hỏi: "Đối tượng đâu?"
Tiểu Thất gia nghẹn lời, con mắt đảo loạn đúng lúc nhìn thấy cô người hầu
lolita chịu khó làm việc, từ ba bước thành hai bước chạy lên trước kéo cô vào
ngực mình: "Đây, chính là người này!"
Sở Ngộ Giang nhếch khóe miệng: "Thế giới này có phải sắp điên."
Gần đây Lăng Vân mới xem lại [Tình yêu quỷ người chưa dứt] cho nên cái này
gọi là... Người máy tình chưa dứt?"
Vẻ mặt Thiệu An Hành mặt liền đen, chỉ vào Lục Thâm: "Cậu mà dám đụng
đến con gái tôi? Lolita, đánh tên đó!"
Lolita vẫn đang còn ngốc nghếch mang chút xấu hổ, nghe thấy chỉ thị, khí chất
quanh thân đột nhiên biến đổi.
Giây tiếp theo, Lục Thâm bị cây thánh giá quăng ngã ngã xuống đất, ánh mắt
kinh ngạc.
Cậu lại lại lại...bị bắt nạt?
Lolita này là người máy, cậu không trách nó. Nhưng mà...
"Ngũ ca anh cố ý hại em!"
Hét lên, đôi mắt nhỏ đầy oán hận và buộc tội.
Thiệu An Thành từ trên cao nhìn chằm chằm, ánh mắt tia qua từ đầu đến chân:
"Chỉ mỗi cậu? Anh còn không thèm nhìn."
Lục Thâm: "?"
Đột nhiên bẻ lái không kịp đề phòng là vì sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.