Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Sau khi thư ký ngắt máy của Thẩm Như lần thứ ba, mới theo thường ngày báo
cho Từ Kính Sinh.
Rốt cuộc, cuộc gọi mỗi ngày không đến mấy trăm, cũng có mấy chục, những
người này hoặc là nói chuyện hợp tác, hoặc là yêu cầu góp vốn, nhưng hầu như
đều bị cự tuyệt.
Mà Thẩm Như chẳng qua chỉ là một trong những người bình thường đó, không
có bất cứ đặc quyền và ưu đãi gì, dù cho ăn bế môn canh, cũng không cần quá
bình thường.
"...Xem ra, cô ta đã tìm hiểu chi tiết quy tắc trong hợp đồng, chủ động tìm tới
cửa. Vị cô cả họ Thẩm này năng lực chẳng ra gì, ngược lại lòng dạ cao ngạo,
nếu không phải cùng đường, chưa chắc cô ta sẽ hạ mình xuống, chủ động liên
hệ." Từ Kính Sinh vung gậy golf lên, tư thế dứt khoát lại xinh đẹp, quả bóng
nhỏ màu trắng thành công rơi vào lỗ.
Thư ký cười cầm lấy gậy golf anh đưa tới, cho vài túi, cất cẩn thận.
"Trình độ của ngài lại tiến bộ."
Từ Kính Sinh đặt mông ngồi xuống, ngửa ra sau tựa lưng vào ghế ngồi: "Trò
chơi thể thao nào cũng vậy, ngoài thực lực còn phụ thuộc vào vận may.. Lần
này có thể đánh bóng vào lỗ, lần sau lại không nhất định sẽ được."
Thư ký gật đầu: "Đúng là vậy, nhưng người may mắn luôn đạt được kết quả
mong muốn."
Kết quả mong muốn...
Trong mắt Từ Kính Sinh hiện lên vẻ mờ mịt.
Anh ta tự mình biến Cạnh Lâm từ một công ty nhỏ không có danh tiếng thành
cá sấu trong ngành bất động sản như hôm nay, một đường xuôi gió xuôi nước,
cũng đủ may mắn đi?
Nhưng anh vẫn không chiếm được người phụ nữ mình muốn, đến giờ vẫn
không có một gia đình hoàn chỉnh.
Mà những thứ này, rõ ràng anh ta có tất cả, nhưng cuối cùng lại mất đi từng thứ
một.
"Là cuộc gọi của Thẩm Như...Ngài có muốn nhận hay không?" Thư ký thử nói.
Từ Kính Sinh bỗng nhiên hoàn hồn, ánh mắt chắc chắn: "Kệ đi."
......
Sau khi bị treo máy vô số lần, Thẩm Như rốt cuộc không thể nhịn được nữa.
Chỉ nghe loảng xoảng một tiếng, chiếc điện thoại đã đập vào tường và vỡ tan
tành.
Cô vẫn còn chưa hết giận.
"Chết tiệt!"
Nhưng ngoài cách trút giận này ra, cô thực sự không thể làm được gì.
Từ Kính Sinh tránh gặp mặt cô, thậm chí cơ hội giao tiếp thương lượng cũng
không có, cho dù Thẩm Như có muốn giải quyết vấn đề, cũng không có thể làm
được gì.
Dù điều kiện phong phú đến đâu, đối phương khinh thường nhìn lại, thậm chí
nghe cũng không muốn nghe, còn có ý nghĩa gì nữa?
Cốc cốc——
Tiếng gõ cửa truyền đến.
Thẩm Như thở ra một hơi, khom người nhặt di động còn sót lại trên mặt đất bỏ
vào ngăn kéo, điều chỉnh sắc mặt, bình tĩnh nói: "Mời vào."
Thư ký đẩy cửa đi vào: "Giám đốc Thẩm."
"Chuyện gì?"
"Thư ký Giang vừa rồi gọi điện thoại đến, nói là tổng giám đốc Thẩm mời cô
lên trên."
"Giang Lăng tự mình gọi tới?" Thẩm Như nhíu mày.
Thư ký gật đầu.
"Có nói nguyên nhân gì không?"
"Không có nói."
"Giọng điệu như thế nào?"
Thư ký nhớ lại: "Không khác ngày thường lắm."
Thẩm Như thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Tầng 33, văn phòng tổng giám đốc.
Khi người bên trong nói "Mời vào", Thẩm Như xoay nắm cửa, cất bước đi vào.
Vẻ mặt mang theo ba phần tươi cười trước khi nói, coi như không có chuyện gì
xảy ra.
"Ba, ba gọi con?"
"Ở đây có dự án mới, con phụ trách theo dõi, có yêu cầu gì phải kịp thời nói ra.
Con ở Quảng Đông một khoảng thời gian, bây giờ trở về phòng dự án, con phải
lập một số thành tích mới thuyết phục được mọi người..."
Hóa ra là bởi vì chuyện này...
Thẩm Như âm thầm nhẹ nhàng thở ra, tâm trạng lơ lửng lúc này mới hạ xuống,
cầm lấy tài liệu ôm vào trong ngực.
"Cảm ơn ba." Tầm mắt đảo qua khuôn mặt Thẩm Xuân Giang, hơi dừng lại:
"Có phải gần đây ba không nghỉ ngơi tốt không? Sắc mặt nhìn rất kém..."
Trong lòng Thẩm Xuân Giang căng thẳng, vẻ mặt cũng vì thế cứng đờ: "Không,
con có thể đi rồi."
Thẩm Như không có nghĩ nhiều, trong mắt hiện lên một tia lo lắng: "Vậy ba chú
ý nghỉ ngơi, đừng thức đêm thường xuyên."
"Ừ."
"Vậy con về trước làm việc..."
"Sau khi con và Cạnh Lâm thay đổi quyền sử dụng đất, nhớ đem bằng chứng và
tài liệu liên quan giao cho phòng pháp vụ tiến hành xét duyệt, nên đệ đơn thì đệ
đơn, nên thuyên chuyển thì thuyên chuyển."
"...Vâng." Thẩm Như miễn cưỡng duy trì nụ cười, thốt ra từ đơn một cách khó
khăn.
Thật ra, nửa người đều lạnh.
Ngây người trở lại phòng dự án, trong lúc Quan Hân Đồng gọi cô cũng không
phản ứng.
Rầm ——
Cửa đóng lại.
Cành cạch một tiếng ——
Khóa lại.
Giây tiếp theo, Thẩm Như ngồi trên mặt đất, vẻ mặt như sắp sụp đổ.
Hợp đồng là Thẩm Loan ký, cô ta đã sớm cài bẫy ổn thỏa, cái gì từ chức thoái vị
đều là diễn trò!
Cô ta nâng bản thân đến đỉnh cao, vào lúc mình đắc ý nhất, lại cho một đòn trí
mạng.
Ha... Ha hả...
Thật tàn nhẫn!
Bỗng nhiên cô nghĩ đến cái gì, đột nhiên đứng dậy, kéo ngăn kéo lấy ra chiếc
điện thoại đã nát màn hình.
May mắn thay, còn có thể dùng.
Thẩm Như mở danh sách thông tin ra, tìm được dãy số của người kia, gọi vào.
"Cảnh Ngạo, anh......"
"Thực xin lỗi số máy bạn gọi hiện đang trong cuộc trò chuyện..." Giọng nói
máy móc lạnh lùng vang lên.
Anh ta treo máy cô.
Thẩm Như lại gọi, vẫn là lời đáp như cũ.
Ở lần thứ năm, bên kia trực tiếp tắt máy.
Thẩm Như nắm di động, hai mắt ngây ra: "Đến anh cũng vứt bỏ tôi sao?"
...
"Cảnh gia, ai vậy? Gọi nhiều như vậy, không có ánh mắt, còn phải đánh gần
chết mới thôi."
"Một con đàn bà mà thôi."
"Ồ, chắc không phải "ngựa xích thố" kia chứ"
Mọi người đều biết Cảnh Ngạo đưa tiểu thư nhà giàu về hậu cung, nửa năm nay
vui đến quên cả trời đất, đã lâu không có người phụ nữ khác xuất hiện bên
người.
Sau đó có người anh em trêu ghẹo nói, anh ta đây là tằng kinh thương hải nan vi
thủy, hưởng qua đồ tốt, mắt coi thường mấy mặt hàng giống nhau.
Nhưng "Ngựa xích thố" xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng tính tình cũng cứng rắn
không phải bình thường.
Nghe nói, Cảnh Ngạo còn từng bị đá xuống giường, trong một lần say rượu vô
tình để lỡ miệng, kết quả trở thành truyện cười được anh em truyền miệng nhau.
Từ lúc đó, Thẩm Như liền trở thành tình nhân nhỏ khó tính nhất trong số những
người trước kia của Cảnh Ngạo.
Các anh em được chiều chuộng không biết lớn nhỏ thành thói quen, thường
xuyên lấy việc này nói giỡn.
Có lẽ là lòng có khúc mắc, hay là bị chọc đến đau chân, tuy rằng ngoài miệng
Cảnh Ngạo không nói, nhưng kỳ thật cũng không thích bị trêu ghẹo như vậy.
Ví dụ như giờ phút này-
"Gia, ngài trực tiếp ngắt điện thoại như vậy, còn tắt máy, không sợ ngựa mẹ nhỏ
hất chân sau à?"
"Đúng vậy! Đá ra sau một cái, lại đá ngài xuống giường..."
Một trận cười vang.
Cảnh Ngạo nắm chặt là bài trong tay, cũng mỉm cười, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ
thấy cơ mặt anh ta cứng đờ, đáy mắt cũng không có chút ý cười.
"Sắp xong rồi, tao là đàn ông còn sợ một con đàn bà như cô ta chắc? Mọi người
cười đùa cũng không sao, bọn mày cũng tin thật à?"
"Tại sao lại không tin? Lần trước mày say đến mức chảy nước mắt nước mũi,
mặt thì cười, miệng thì chửi, đó gọi là vừa yêu vừa hận, tình ý chân thành, các
anh em đều thấy được."
"Đúng đúng đúng, bọn tao đều chính mắt thấy, cảnh tượng ngoạn mục cũng
không phải bình thường."
Nụ cười trên mặt Cảnh Ngạo khó có thể giữ được, ánh mắt bỗng trở nên lạnh
lùng: "Thúi lắm——"
Tất cả đều im lặng.
Ngay lập tức cẩm thấy trò đùa đã quá trớn, chọc giận lão đại.
Nhưng trong trường hợp này, càng giải thích thì càng tệ.
Vì vậy, mọi người hai mặt nhìn nhau, bầu không khí chìm vào im lặng và bối
rối.
"Gia..." Một cách cẩn trọng.
Nếu bây giờ Cảnh Ngạo sắc mặt đen lại, chỉ có thể đen đến cùng, vừa vặn nhân
cơ hội này lấy lại tôn nghiêm: "Lời đồn không thể tin, bọn mày hôm nay mới
hiểu được đạo lý này à? Tính thời gian, trong những người này ít nhất cũng ở
bên cạnh tao được ba năm, chẳng lẽ trong suy nghĩ của bọn mày, gia chính là đồ
vật bị đàn bà cưỡi ở trên đầu ị phân chơi đùa?"
"Cũng không phải như thế." Người tiếp lời là anh em tốt nhất của Cảnh Ngạo,
cũng là phó lãnh đạo của thế lực này, được người kính trọng gọi một tiếng
"Ngụy nhị gia".
Tình hình trước mắt như vậy, cũng chỉ có anh ta mới dám mở miệng phát ra
tiếng.
Mà Cảnh Ngạo còn cố tình nối giận với anh ta "Lão nhị, tao nói mày..." Có thể
chừa chút mặt mũi cho tao hay không?
Hai người này nói chuyện với nhau, không khí vốn lạnh như băng bỗng ấm áp
trở lại.
Mọi người lại bắt đầu không kiêng nể gì -
"Gia, ngài thừa nhận đi chứ? Cái này gọi là, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ
cũng phong lưu, cũng không phải chuyện mất mặt gì."
"Các anh em còn không kịp hâm mộ đấy!"
"Bao giờ tôi mới có được một con ngựa xíc thố để cưỡi, vậy cuộc đời liền
không uổng phí."
"Xì, mày cho rằng ngựa xích thố là cải trắng, bán theo bó à?"
"......"
Mọi người nói chêm chọc cười, đều cố ý hay vô tình an ủi Cảnh Ngạo ——
chuyện này không phải vấn đề lớn gì.
Nhưng không ai nhảy ra để phủ nhận sự việc.
Nói cách khác, trong tiềm thức bọn họ đều cho rằng Cảnh Ngạo từng bị đá
xuống giường.
Loảng xoảng ——
Lão đại đập bàn đứng lên, đáy mắt hiện lên tức giận: "Bọn mày tin hay không
ngay lập tức tao khiến con ngựa kia...... Không, con đàn bà kia phục tùng, cúi
đầu nghe theo?!"
"Nào gia tới đây! Để mọi người nhìn xem!"
"Làm đi! Làm đi!"
Âm thanh ồn ào vang khắp nơi.
Cảnh Ngạo ngẩng cổ, hừ lạnh: "Làm thì làm, đều nghe cẩn thận cho tao!"
Vừa nói chuyện vừa lấy điện thoại ra, bật lên, sau đó bấm vào cuộc gọi nhỡ, quả
nhiên là Thẩm Như.
Gọi lại lần nữa...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.