Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Giây phút khi Thẩm Như nghe thấy tiếng thông báo tắt máy, phản ứng đầu tiên
là khó có thể tin tưởng được.
Mặc dù Cảnh Ngạo là kẻ thô lỗ, nói chuyện khó nghe, càng không hiểu thế nào
là thương hương tiếc ngọc, nhưng Thẩm Như có thể cảm nhận được anh ta có
sự cẩn thận lấy lòng cô ta.
Trải qua những ngày tháng tiếp xúc ban đầu, dần dần thích ứng lẫn nhau, chỉ
cần Thẩm Loan không đụng vào điểm mấu chốt của anh ta, gần như cô ta cần là
Cảnh Ngạo sẽ cho.
Ngoại trừ khi rời khỏi tỉnh Việt, giữa hai người bùng nổ một trận tranh cãi mà từ
trước đến nay chưa từng xảy ra, thời gian còn lại đều xem như là khá hài hòa.
Cảnh Ngạo chưa bao giờ cúp điện thoại của cô ta mấy lần như này, thậm chí còn
tắt máy không thèm để ý đến.
Phản ứng thứ hai là tuyệt vọng.
Cảnh Ngạo là cọng rơm cứu mạng duy nhất Thẩm Như có thể bắt lấy lúc này,
nếu như ngay cả anh ta cũng không chịu giúp đỡ cô ta, thì mọi chuyện hoàn
toàn xong rồi.
Gương mặt vốn đang trắng hồng của người phụ nữ bỗng dưng trở nên tái nhợt
xanh xao, ánh mắt trong sáng cũng dần dần trở nên ảm đạm, mơ hồ hiện ra sự
suy sụp lụn bại.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, kéo cô ta lên từ vực
sâu tuyệt vọng quay trở lại.
Thẩm Như vội vàng không thể chờ thêm được nữa mở máy lên nghe: "Anh..."
Vừa mở miệng, không tự giác mà mang theo chút nghẹn ngào trong lời nói.
"Tìm tôi có chuyện gì sao?" Giọng nói của người đàn ông vừa lạnh lùng vừa
cứng rắn, so với trước kia khi cô ta chọc giận anh ta còn lạnh lùng và thẳng
thừng hơn nữa.
"Anh có thể... giúp tôi được không?"
Nếu như là trước đây, Cảnh Ngạo sẽ thuận theo hỏi lại cô ta: Giúp cô chuyện
gì? Giúp bằng cách nào?
Đáng tiếc, lần này cũng không phát triển dựa theo cốt truyện định sẵn-
"Trước tiên gọi một tiếng ông xã đi, nghe thử xem thế nào đã."
Thẩm Như sửng sốt: "Anh nói cái gì?"
Cô ta thật sự là không kịp phản ứng lại, nhưng truyền vào lỗ tai người đàn ông,
lại trở thành không tình nguyện, đặc biệt là lúc này anh ta đang ngồi trong đám
anh em, còn mở loa ngoài.
Cảnh Ngạo trầm giọng chửi thề: "Ông đây bảo cô gọi thì gọi đi, con mẹ nó bị
điếc hay là câm rồi hả?"
Hai mắt Thẩm Như ngây ngốc: "Có phải anh bị điên rồi hay không?"
Trong lòng người đàn ông mắng thầm vô số lần "tiện nhân" "kỹ nữ", nhưng nhìn
thấy dáng vẻ mọi người như nghe thấy mùi ngon chờ xem kịch hay, vốn dĩ cơn
tức giận trong lòng anh ta có năm phần, bây giờ cũng biến tăng lên đến mười
phần.
Anh ta tắt loa đi, xoay người lại, đè thấp giọng cảnh cáo: "Cô muốn tôi giúp đỡ,
có thể, nhưng mà tiếp theo tôi con mẹ nó muốn cô làm cái gì, cô nhất định phải
làm theo, nếu không thì không cần phải thương lượng gì hết!"
Thẩm Như còn chưa kịp phản ứng lại, Cảnh Ngạo đã đưa ra yêu cầu thứ nhất:
"Nói cô là con chó cái của tôi."
"Anh!"
"Có nói hay không?" Uy hiếp, lạnh lùng.
Đầu ngón tay Thẩm Như bóp chặt điện thoại quá mức mà trở nên trắng bệch, cả
người run rẩy, đôi môi run run.
Rốt cuộc—
"Tôi là... con chó cái của anh."
Đầu dây bên kia truyền đến một trận cười to suồng sã không kiềm chế.
Lúc này Thẩm Như mới nhận ra, bên kia có khả năng không chỉ có một mình
Cảnh Ngạo, mọi người đều có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện.
Lập tức, giống như bị sét đánh, xấu hổ và giận dữ đến chết.
Cô ta muốn cắt đứt điện thoại ngay lập tức, kết thúc trận nhục nhã ê chề này,
nhưng hiện thực lại khiến cho cô ta không thể nhẫn nại, không thể chấp nhận tất
cả những điều đang xảy ra.
Thẩm Như thỏa hiệp làm Cảnh Ngạo phổng phao mặt mũi, sự hâm mộ và kinh
ngạc của mọi người khiến lòng tự tôn của anh ta không ngừng bành trướng.
Sau đó, anh ta được một tấc lại muốn tiến một thước, càng đưa ra yêu cầu quá
đáng hơn nữa —
"Vậy cô kêu vài tiếng để tôi nghe xem nào?"
"..."
"Mau kêu đi!"
"Gâu gâu gâu —"
Lại một tràng cười càn rỡ vang lên.
"Được rồi, nể tình cô còn có vẻ nghe lời, hôm nay tạm thời như vậy đi, ngày
mai nhớ rõ ở nhà tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường đợi ông đây đến ngủ."
"..."
"Nghe hiểu không?"
"...Hiểu rồi."
Từng chữ giống như mang theo nhục nhã, giống như một chiếc chùy lớn, đập
nát sự cao ngạo của Thẩm Như.
Cuộc trò chuyện kết thúc.
Cảnh Ngạo thành công lấy lại tôn nghiêm, huênh hoang kiêu ngạo trước mặt
đám anh em của mình.
Mà Thẩm Như thì co rụt vào một góc, âm thầm khóc không thành tiếng.
...
Kết thúc ván bài, Cảnh Ngạo chuẩn bị rời đi.
Ngụy Nhị gia ôm lấy một người phụ nữ đi đến phía anh ta, sau đó nhẹ nhàng
đẩy một cái, người phụ nữ liền thuận theo rúc vào lồng ngực Cảnh Ngạo.
Một tiếng nũng nịu: "Gia ~" Thật sự quyến rũ đến xương tủy.
"Ý gì đây?" Cảnh Ngạo không hài lòng đẩy ra, cũng không nhận, tục tằng
nhướng mày, cười như không cười.
"Người phụ nữ kia không phải người tỉnh Việt đúng không?"
Khuôn mặt Cảnh Ngạo âm trầm xuống: "Lão Nhị, cậu quản chuyện quá rộng
rồi."
Âm thầm có ý cảnh cáo.
Ngụy nhị gia lại thản nhiên cười cười: "Chúng ta là anh em, em mặc kệ anh
không lo, ai lo đây? Trông cậy vào người phụ nữ kia sao?"
Cảnh Ngạo nhíu mày lại.
"Cô ta xuất thân là nhà giàu danh giá, dã tâm vô cùng to lớn, sớm muộn gì cũng
sẽ rời khỏi tỉnh Việt, anh không giữ cô ta ở lại được, cũng không thể động vào
cô ta, còn không bằng buông tay. Cách Ngôn nói rất đúng, trên đời này nơi nào
mà chẳng quá hoa thơm cỏ lạ? Không cần thiết phải treo cổ trên một thân cây.
Ngẫu nhiên cũng phải dõi mắt nhìn ngắm khắp rừng rậm, nói không chừng còn
có những đóa hoa đẹp hơn nữa, ví dụ như, đóa hoa bách hợp tươi đẹp này..."
"Bách hợp à?"
Người phụ nữ thẹn thùng, vùi mặt vào ngực anh ta: "Gia, người ta vẫn còn trong
trắng... tối hôm nay ngài ở lại với em đi, được không?"
Cảnh Ngạo im lặng không nói lời nào.
Người phụ nữ càng vặn vẹo thân thể hơn nữa, tiếng nói cũng càng thêm mềm
mại quyến rũ: "Không được sao?~"
Ngụy Nhị thấy thế, ánh mắt lõi đời hỏi lại: "Chẳng lẽ đại ca anh còn sợ con
ngựa mất cương kia đến tận đây bắt gian tại trận hay sao?"
Vẻ mặt Cảnh Ngạo khẽ thay đổi, cánh tay vốn dĩ đang buông thõng bên hông
khoát lên bờ vai người phụ nữ, mạnh bạo ôm lấy cô ta vào trong lồng ngực:
"Hôm nay gia chọn cô!"
Ánh mắt người phụ nữ hiện lên vẻ vui mừng.
Ngụy Nhị mỉm cười chắp tay, tư thế hào hoa phong nhã, nhưng lại là kẻ nho nhã
bại hoại: "Vậy xin chúc đại ca đêm nay... tận hưởng xuân tiêu đáng giá ngàn
vàng."
Sau đó quay về phía người phụ nữ, vẻ mặt lạnh lẽo: "Tiểu bách hợp, cô là do
chính tay ta lựa chọn, hầu hạ Cảnh gia thoải mái, không thể thiếu chỗ tốt của
cô!"
Người phụ nữ kích động dạ vâng.
"Đi đây." Cảnh Ngạo ôm lấy người, nghênh ngang rời khỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.