Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Nửa đêm, nhà cũ nhà họ Thẩm.
Thẩm Như đợi một buổi trưa cộng thêm nửa buổi tối, nuốt không trôi, đứng
ngồi không yên, nhưng bên phía Cảnh Ngạo lại chậm chạp không hề hồi âm.
Vẫn là cái điện thoại bị bể màn hình, cô ta nắm chặt trong lòng bàn tay, vô thức
dùng sức.
"A Như, sao còn chưa ngủ?"
Là Dương Lam.
"Còn có chút việc chưa xử lý xong."
"Đừng mệt mỏi quá."
"Con biết rồi, mẹ đi ngủ trước đi."
Ngoài cửa như có như không thở dài một tiếng, cho dù truyền vào bên trong thì
cũng không thể nghe thấy.
Trước khi đến tỉnh Quảng Đông, hai mẹ con đã từng trở mặt cãi nhau một lần,
khi đó, Thẩm Như đã nhìn thấu Dương Lam, ở trong cảm nhận của bà ta, con
gái vĩnh viễn không thể so được con trai, cho dù là mình hay là Thẩm Yên, cộng
lại thì cũng không thắng nổi một mình Thẩm Khiêm.
Hạt giống oán trách cứ như vậy mà mọc rễ, lúc bị tổng giám đốc chi nhánh chèn
ép uy hiếp, bị Cảnh Ngạo cưỡng bức, bị Thẩm Loan tính kế, viên hạt giống này
dùng tốc độ kinh người để sinh trưởng nảy mầm.
Thẩm Như có đôi khi sẽ nhịn không được mà nghĩ, nếu lúc trước Dương Lam
có thể dùng hết tất cả khả năng cầu xin cho cô ta, có phải thì cô ta sẽ không cần
đến tỉnh Việt không?
Không đến tỉnh Việt, vậy sẽ không gặp được Cảnh Ngạo, cũng sẽ không mất đi
trong sạch cùng tự do.
Càng không để Thẩm Loan thuận lợi tiến vào tập đoàn, ngồi vào vị trí giám đốc
bộ phận dự án.
Tuy nói mẹ con không thể kết thù trong một đêm, nhưng trong lòng Thẩm Như
trước sau vẫn có khúc mắc, khó có thể thoải mái được.
Có lẽ Dương Lam cảm nhận được sự lạnh nhạt cùng xa cách của con gái, cũng
hiểu được điểm mấu chốt của vấn đề, định chuộc lỗi và đền bù, cho nên càng
thêm săn sóc, thậm chí tới mức cực kỳ cẩn thận.
Nhưng bà ta càng như vậy, trong lòng Thẩm Như lại càng hận thêm—
Nhìn đi, ngay cả bà ta cũng tự mình cảm thấy đã làm sai, vậy thì nhất định là
sai!
Hiện giờ hai mẹ con có thể duy trì mặt ngoài hài hòa, nói vài câu quan tâm
không mặn không nhạt, đã rất hiếm thấy rồi.
Thẩm Như nói hai ba câu đã đuổi được Dương Lam, hai mắt nhìn chằm chằm
màn hình di động, giống như đó là tia sáng duy nhất trong màn đêm.
Đáng tiếc, mười phút trôi qua.
Hai mươi phút qua đi.
...
Một tiếng trôi qua.
Không có bất kỳ tiếng động nào.
Cô ta cũng đã bị sự chờ đợi chán nản này làm mất hết tất cả kiên nhẫn, dường
như đã sắp suy sụp.
Thẩm Như có loại dự cảm, tiếp tục chờ đợi cũng sẽ lãng phí thời gian.
Vứt sự uy hiếp và đe dọa của người đàn ông ra sau đầu, Thẩm Như cắn răng gọi
điện thoại cho Cảnh Ngạo...
"Gia, điện thoại rung kìa." Bách Hợp ngồi ở mép giường, drap giường bao lấy
cơ thể đầy vệt đỏ loang lổ, nghe thấy tiếng chuông vang lên, cũng không tò mò
rình coi mà chỉ gọi lớn về phía phòng tắm.
Người bên trong dường như thoáng sững lại một chút, giọng nói trầm thấp hùng
hồn cùng với tiếng nước rào rào truyền tới lỗ tai cô ta: "...Không cần phải xen
vào."
Bách Hợp "à" một tiếng, rồi thật sự không hề để ý tới.
Quay lại nhìn gương trang điểm sửa lại mái tóc dài, vén một ra sau lưng, một ít
lại hất sang hai bên vai, drap giường nhẹ nhàng trượt xuống, rơi xuống vị trí
xương bướm*.
*Xương bướm là hai đốt xương dưới vai phân bố đối xứng hai bên lưng, nhiều
nữ diễn viên sẽ luyện tập xương bướm trước khi tham dự các sự kiện quy mô
lớn thì mới dám diện trang phục hở lưng khoét sâu hình chữ V. Muốn có xương
cánh bướm thì phương pháp này không hề khó, mỗi ngày bạn hãy dành một ít
thời gian để tập lưng, không những có thể làm cho đường sau săn chắc mà còn
giảm áp lực
Tóc đen như mực, da trắng như tuyết, nửa che nửa lộ, như ẩn như hiện.
Đối với bất kỳ người đàn ông mà tới nói, đều khó có thể kháng cự được sức hấp
dẫn như vậy.
Cảnh Ngạo tắm rửa xong rồi đi ra từ phòng tắm, nhìn thấy cảnh đẹp như vậy.
Người phụ nữ nghe thấy tiếng động, bỗng dưng quay đầu lại, mắt ngọc mày
ngài, tươi cười xán lạn, gọi một tiếng "Gia" mềm mại uyển chuyển, làm cả
người anh ta tê dại, hai mắt nóng lên.
"Đồ lẳng lơ, còn chưa đủ sao?" Nói xong, bước hai bước đến mép giường, duỗi
tay đẩy, người phụ nữ cũng thuận thế ngã xuống, Cảnh Ngạo đè lên cô ta.
"Gia, anh thật là hư ~"
"Hư chỗ nào? Vừa rồi còn làm cho em kêu cha gọi mẹ, sướng không biết trời
đất, lúc này mới qua vài phút đã trở mặt không nhận người sao?"
Đầu ngón tay trắng sáng của người phụ nữ di chuyển đến khóe miệng người đàn
ông, nhẹ xoa xoa: "Em nói chính là nơi này này, hư, xấu,."
"Sao nào, muốn gia dùng miệng hầu hạ?"
"Đáng ghét ~" Giả vờ giận dữ, khóe mắt mị hoặc: "Trong lòng ngài rõ ràng hiểu
ý em mà, còn nói bậy nữa..."
Một lòng Cảnh Ngạo đều bị cô ta làm cho rối bời: "Vậy thì đúng rồi, đàn ông
không xấu, phụ nữ không yêu."
"Ai nói không phải đâu?" Ánh mắt uyển chuyển ngầm có ý mời.
Đúng là Cảnh Ngạo đối với Thẩm Như có vài phần khác thường, nhưng cho dù
khác thường, anh ta cũng là đàn ông bình thường
Khuôn mặt kia của Bách Hợp có lẽ không xinh đẹp như Thẩm Như, nhưng điểm
thắng đó là tính cách tốt, cũng rất thức thời.
Ngựa hoang khó thuần có lẽ có thể mang đến ham muốn chinh phục, nhưng
cũng chỉ đôi khi mà thôi, còn ngựa cưỡi thường có tính nết ôn hòa — nhẹ
nhàng, ổn định, không cần lúc nào cũng lo lắng nó sẽ nổi điên.
Còn về phần kỹ thuật, cô gái này lại mạnh hơn Thẩm Như không biết bao nhiêu
lần.
Cảnh Ngạo không thể kiềm chế, cúi đầu hôn cô ta.
Người phụ nữ nghiêng mặt, để lại một đoạn cổ trắng nõn, người đàn ông cũng
không kén ăn, thuận nước đẩy thuyền hôn lên.
"Gia... hôm nay là lần đầu tiên của người ta, ngài lại lợi hại như vậy, thật sự
chịu không nổi..."
Không quan tâm lời này là thật hay giả, đều rất biết lấy lòng Cảnh Ngạo.
Anh ta rủa thầm một tiếng: "Tiểu yêu tinh!"
"Thật sự không được..." Ngoài miệng nói lời từ chối, nhưng bàn tay vòng lấy
cổ người đàn ông lại không chút thả lỏng.
Muốn từ chối lại ra vẻ mời chào, đúng là rất giỏi.
"Hôm sau được không?" Người phụ nữ chớp chớp đôi mắt ngập nước, tràn đầy
cầu xin.
Giống như sủng vật chờ chủ nhân yêu thương, giao phó tất cả sự tín tưởng và ỷ
lại của mình.
Đây là cảm xúc mà Cảnh Ngạo chưa bao giờ thấy được trong mắt Thẩm Như,
giờ phút này, bỗng nhiên anh ta cực kỳ thỏa mãn, ma xui quỷ khiến mở miệng
—
"Hiện tại là hiện tại, hôm sau là hôm sau, đều không thể thiếu."
Người phụ nữ ngẩn ra, chợt hai mắt lộ ra kinh ngạc, hốc mắt phiếm hồng: "Gia,
ngài nói là... Chúng ta còn có sau này sao?"
Dáng vẻ cảm động, ánh mắt biết ơn, lợi dụng sự nhu nhược đến mức nhuần
nhuyễn.
"Tất nhiên, sau này em cũng chỉ có một người khách là gia đây."
"Phía câu lạc bộ đêm..."
"Tôi sẽ xử lý."
Người phụ nữ cảm động đưa môi đỏ lên, ánh mắt lưu luyến: "Ngài thật tốt..."
"Vậy ngoan ngoãn cho gia."
"Nhẹ chút..."
Người phụ nữ đạt được mục đích, tất nhiên không tiếp tục đùn đẩy nữa, vui vẻ
chấp nhận.
Ngay lúc hai người đang nùng tình mật ý, tiếng chuông điện thoại đột nhiên
vang lên phá hủy căn phòng kiều diễm.
Cảnh Ngạo bực bội trong lòng.
Người phụ nữ nhỏ giọng trấn an: "Nếu không thì xem thử trước đi? Vừa rồi đã
rung một lần rồi, nói không chừng có việc gấp đấy."
Cảnh Ngạo điều chỉnh tốt hơi thở, từ trên người cô ta bò dậy, cầm lấy điện
thoại, bấm nghe: "Có việc gì thì nói đi."
Đầu bên kia cứng lại.
Chậm chạp không nghe thấy đáp lại, anh ta cau mày nhìn điện thoại, ánh mắt
lập tức trở nên phức tạp rối rắm.
Bách Hợp bất động thanh sắc* nhìn một màn này vào trong mắt, giật môi, dùng
hơi thở gọi: Gia?
* Bình tĩnh ung dung, không tiếng động.
Nhẹ mà mềm mại, nhu nhược câu hồn.
Cảnh Ngạo lập tức hoàn hồn, anh ta xuống giường, đi đến ban công.
Bách Hợp cong môi cười khẽ, không dính người, cũng không có ý định theo
sau nghe lén, lo vuốt mái tóc, điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất, để người
đàn ông lúc nào cũng có thể thưởng thức.
Tuy rằng cô ta là gái ôm, người ta yêu ai thích ai, đạo đức nghề nghiệp cô ta vẫn
phải có.
...
"Thẩm Như?" Cảnh Ngạo đứng ở ban công, gió đêm thổi tới một tia lạnh lẽo, rõ
ràng biết là ai, lại càng muốn dùng giọng nói cười như không cười hỏi lại.
Rõ ràng mang theo một loại phát tiết cùng chế nhạo.
Hiển nhiên, bên kia cũng nhận ra, sau một lúc lâu mới gian nan mở miệng: "...
Là tôi."
"Có việc gì?"
"Lúc trước anh đã đồng ý sẽ giúp tôi."
"Lúc nào? Sao tôi lại không nhớ gì cả?"
"..." Trước khi gọi cuộc điện thoại này, Thẩm Như đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị nhục
nhã, nhưng thật sự tới khoảnh khắc này, cô ta vẫn khó có thể chấp nhận.
"Lúc trước, cô đi dứt khoát vậy mà, gấp không chờ nổi muốn phân rõ giới hạn
với tôi, có bản lĩnh thì lúc này đừng trở về cầu xin tôi nữa?" Người đàn ông
cười lạnh, không có sự dung túng và nuông chiều như ngày xưa, từng chữ mang
the tàn nhẫn: "Nhưng cô vẫn trở lại, lần này không phải do tôi ép, mà là chính
cô đê tiện chủ động đưa tới cửa."
"Cảnh Ngạo!"
"Còn dám hô to gọi nhỏ với tôi à? Cô cho rằng, tôi sẽ chiều cô giống như
trước?"
Trong lòng Thẩm Như đột nhiên trầm xuống, giọng nói không tự giác có vài
phần run rẩy: "Anh... có ý gì?"
"Những thứ theo đuổi đương nhiên có giá trị hơn những thứ chủ động đưa tới
cửa, trước kia gia chiều cô, là cảm thấy thú vị, lúc này đột nhiên phát hiện cô
cũng không khó chơi như vậy, lập tức không còn hứng thú. Nói cách khác, cô
không đáng giá như vậy nữa."
Cô không đáng giá như vậy...
Đáng giá như vậy...
Đáng giá...
Câu nói cuối cùng của người đàn ông như ma âm rót vào màng nhĩ cô ta, không
ngừng quanh quẩn ở trong đầu, cuối cùng hóa thành khối băng, cắm vào ngực
Thẩm Như.
Máu chảy ròng ròng.
"Rõ ràng anh đã đồng ý sẽ giúp tôi... Tôi đã làm những gì anh yêu cầu rồi, anh
còn muốn thế nào nữa?"
Giọng nói người phụ nữ nhẹ mà mỏng, lúng ta lúng túng lộ ra tuyệt vọng.
Cảnh Ngạo trầm mặc, giữa mày nhíu lại.
Dù sao cũng là người phụ nữ từng ngủ từng cưng chiều, sao có thể thật sự thờ
ơ? Lời nói có thể khó nghe, nhưng tim lại không khống chế được.
Có lẽ Thẩm Như cũng là cùng đường mới có thể buông xuống mặt mũi, vứt bỏ
tự tôn để cầu xin anh ta.
"... Nói rõ ràng, rốt cuộc có chuyện gì."
Đầu bên kia, trước mắt người phụ nữ đột nhiên sáng lên, phảng phất như hai
ngọn lửa cháy lên trong bóng đêm, thấy được hy vọng cùng tươi sáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.