Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Thẩm Như không hề giữ lại gì mà báo tất cả mọi chuyện cho Cảnh Ngạo: "...
Tôi hao hết tâm tư mới đuổi được Thẩm Loan đi, không thể lại tiếp tục mất đi vị
trí giám đốc bộ phận dự án được, anh nhất định phải giúp tôi..."
Con ngựa khó thuần lúc nằm dưới thân anh ta cũng chưa bao giờ chịu khuất
phục, vậy mà bây giờ lại nói ra chữ "xin", trong lòng Cảnh Ngạo không biết là
cảm giác gì, tóm lại là rất phức tạp.
"Vậy nên, em muốn tôi làm thế nào?"
"Giữ được hạng mục Thạch Tuyền Loan."
"Xùy- em cũng nghĩ tôi quá toàn năng rồi đấy."
Không nói đến việc căn cơ của anh ta ở tỉnh Việt, tay còn không dài đến mức
có thể duỗi đến Ninh Thành; cho dù anh ta có quan hệ ở Ninh Thành, khả năng
có thể thuyết phục được Từ Kính Sinh cũng cực kỳ bé nhỏ.
"Không, sẽ không, anh nhất định có cách." Thẩm Như cố chấp muốn bắt lấy
cọng rơm cứu mạng cuối cùng, phút cuối cùng lại phát hiện ra cọng rơm này
không lớn, căn bản không thể cứu mạng.
Cảnh Ngạo nói trắng ra: "Tôi không có cách nào giúp em."
Nói xong, trực tiếp cúp máy.
Anh ta sợ tiếp tục nghe nữa sẽ nhịn không được mềm lòng, biết rõ không thể mà
vẫn làm, cuối cùng bị diệt vong.
Thẩm Như cầm di động, mặc cho cô ta van nào thế nào thì đối phương cũng
không đáp lại, lúc này cô ta mới nhận ra Cảnh Ngạo đã cúp máy.
Tại sao lại như vậy?
Trong mắt cô ta hiện lên tia mù mịt chỉ trong chớp mắt, người đàn ông đã từng
đuổi theo liếm cô ta như một con chó, bây giờ lại bỏ rơi cô ta như đôi giày cũ?
Thái độ hoàn toàn khác biệt khiến cô ta sinh ra một loại cảm giác chênh lệch
mãnh liệt.
Cô ta có thể không cần, nhưng Cảnh Ngạo lại không thể không cho.
Cho, cô ta có thể ném.
Không cho, cô ta lại cảm thấy buồn bã mất mát.
Tuy rằng kết quả thế nào cô ta đều sẽ không muốn.
Thẩm Như hít sâu, lại gọi một lần nữa...
Vốn dĩ cho rằng sẽ lãng phí thời gian như lúc trước, không ngờ lần này vang lên
hai tiếng đã được chấp nhận—
"Alo? Cô tìm... Ai?"
Âm thanh đứt quãng cùng với một hồi thở dốc không có quy luật, trong đau đớn
lại xen lẫn thỏa mãn, như vui như buồn.
Hai người đầu bên kia đang làm cái gì không cần nói cũng biết.
Nếu nói lúc trước cô ta tuyệt vọng còn mang theo một tia hy vọng, thì giờ phút
này lại hoàn toàn rơi vào bóng tối, rơi xuống vực sâu.
Thẩm Như run rẩy cúp máy.
Cảnh Ngạo có người phụ nữ khác...
Hóa ra lời anh ta nói không phải nhảm nhí, là thật...
Anh ta không hề chiều theo, xin cô ta bố thí tình yêu nữa.
Rối loạn.
Tất cả đều rối loạn.
Đêm đã khuya, gió nhè nhẹ.
Ánh trăng sáng xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi trên khuôn mặt không hề có chút
máu của người phụ nữ, hai hàng nước mắt uốn lượn chảy xuống, mang theo
chút tuyệt vọng.
Cùng thời gian, sơn trang Đông Li.
Thẩm Loan vừa mát-xacổ, vừa nhìn chằm chằm các số liệu khác nhau trên bảng
báo cáo trong tay.
Mặc dù để mặt mộc, sườn mặt cũng cực kỳ hoàn mỹ.
Đặc biệt là ánh mắt chuyên chú, vẻ mặt trầm tư, càng có thêm mị lực khác.
Giây tiếp theo, tài liệu trong tay bị cướp đi.
Cô thuận thế ngước mắt, vô tình đụng phải ý cười dịu dàng trong mắt người đàn
ông.
Quyền Hãn Đình ngồi ở bên cạnh cô, ánh mắt ngoan ngoãn lại trung thành,
giống như một chú chó lớn đang chờ chực.
"Làm sao vậy?" Thẩm Loan nhẹ giọng hỏi, cũng nhịn không được duỗi tay xoa
xoa tóc của anh.
Ừm...
Vừa dày vừa mềm.
Cảm giác thật tốt.
"Đã nói từ chức không làm việc mà?" Đôi mắt nhỏ phát ra tia u oán.
Đáng thương lại đáng yêu?
Thẩm Loan chưa từng nghĩ tới có một ngày Quyền Lục gia uy danh hiển hách
cũng sẽ dính dáng đến hai từ này.
Nhưng giờ phút này, tình huống này, thật sự chỉ có hai từ này để hình dung.
"Không phải đã ở nhà cùng anh rồi sao?" Vừa tức vừa buồn cười.
"Vậy đây là cái gì?" Anh nhẹ nhàng cầm tài liệu lên.
"Bảng báo cáo." Thẩm Loan ăn ngay nói thật.
"Vậy em còn dám nói không làm việc à?"
"Không làm việc cho Minh Đạt, nhưng còn có cái khác mà." Chớp mắt, tia sáng
giảo hoạt chợt lóe rồi biến mất.
Quyền Hãn Đình ôm cô vào trong lòng ngực, cằm để ở hõm vai trắng nõn của
cô gái, nhẹ nhàng cọ cọ, cũng không dùng sức: "Vậy không thể ngoan ngoãn để
anh nuôi em sao?"
"Nhưng em cũng muốn nuôi anh, làm sao bây giờ?"
Người đàn ông ngơ ngẩn: "Em... Nuôi anh?"
Vẻ mặt của anh vì ngạc nhiên mà có vẻ buồn cười, hai mắt trừng lớn toát ra cảm
xúc khó tin.
"Đúng vậy! Nếu có một ngày anh thành hai bàn tay trắng, em hy vọng chính
cũng có thể hứa hẹn như vậy, cho anh cả đời an ổn, một đời vô ưu."
Tình yêu chưa bao giờ là không ngừng cố gắng.
Thứ Quyền Hãn Đình có thể cho cô, Thẩm Loan cũng có thể không hề giữ lại
mà đáp lại anh.
Đây mới là tình yêu kề vai sát cánh.
Không phải có anh thì em yếu đuối, cũng không ỷ lại, chỉ có giúp đỡ nhau lúc
hoạn nạn và có thế lực ngang nhau.
Nhưng mà Quyền Hãn Đình đã cũng đủ mạnh, Thẩm Loan chỉ có thể cố gắng
đuổi theo mới có thể theo sau bước chân anh.
Cho nên cô cần nỗ lực hơn người khác!
"Em yêu, lặp lại lần nữa!" Đáy mắt người đàn ông đang kiềm chế hưng phấn và
rung động, dường như giây tiếp theo sẽ vỡ đê tuôn trào, không thể thoát được.
Hai tay Thẩm Loan nâng mặt anh lên, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt cô cẩn thận
mà nghiêm túc, còn thiêng liêng hơn tín ngưỡng, còn thành kính hơn thần linh
—
Cô nói: "Nếu thật sự có ngày đó, em nuôi anh, tựa như bây giờ anh hứa hẹn với
em."
"...Được."
Quyền Hãn Đình hôn môi cô, trằn trọc lưu luyến, giống như với bảo bối, mỗi
động tác đều mang theo dịu dàng và tình yêu say đắm.
Anh cảm thấy cực kỳ may mắn, đời này có thể gặp được cô gái như vậy—
Tác động tới thần kinh, thao túng cảm xúc, và khống chế tất cả vui buồn hờn
giận.
Vui vẻ là cô.
Bi thương là cô.
Chua xót là cô.
Hạnh phúc cũng là cô.
"Loan Loan..."
"?"
"Em chính là mạng sống của anh!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.