Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Giang Lăng: "Nghe nói, chủ tịch Từ xuất ngoại tĩnh dưỡng, chuyện của công ty
toàn quyền giao cho tổng giám đốc là cậu chủ Từ xử lý."
Thế hệ trước quan hệ với nhau, nhưng tới mấy người trẻ tuổi thì không nhất
định cũng như vậy.
Nói trở mặt là trở mặt à?
"Không đúng... Việc này không đúng..." Dường như Thẩm Xuân Giang đột
nhiên phản ứng lại, không ngừng lắc đầu: "Nào có chuyện lại trùng hợp như vậi,
một công ty ngưng hẳn hợp tác thì cũng thôi, đằng bày hai ba công ty cũng như
vậy."
Giang Lăng nhíu mày, hiển nhiên cũng ý thức được chuyện này: "Vậy ý ngài
là?"
"Chắc chắn sau lưng có người điều khiển! Điều tra cho tôi, cho dù phải đào ba
thước đất, cũng phải tìm được người đó!"
"Vâng."
Giang Căng cúi đầu rời khỏi văn phòng.
Lúc cửa đóng lại, thở phào môth cái, giống như vừa giãy giụa từ vũng bùn bước
ra.
Trong ấn tượng của cô ta, đúng là tính tình của Thẩm Xuân Giang không tốt,
nhưng cũng không kém như tình trạng bây giờ.
Hình như từ sau khi ông ta kiểm tra ra gan có vết mờ, đột nhiên tính tình trở nên
thay đổi.
Không chỉ nóng nảy dễ giận, mà ngay cả sự bình tĩnh và lý trí cơ bản nhất cũng
không thể đạt được.
Giang Lăng là người duy nhất biết được bí mật này, trong lòng đúng là có
không ít áp lực, vậy mà trong công việc lại còn phải chịu đựng cái tính sáng
nắng chiều mưa này của Thẩm Xuân Giang.
Trong lòng cô ta thật sự rất mệt.
...
Ba đối tác quan trọng chấm dứt hợp đồng cùng một lúc, trong đó liên quan đến
tài chính có hơn cả chục tỷ USD, chuyện lớn như vậy, Thẩm Xuân Giang cho
dù muốn giấu cũng không được.
Quả nhiên, buổi chiều khi phía hội đồng quản trị nhận được tin tức, sôi nổi gọi
điện thoại đến chỗ ông ta để dò hỏi tình huống —
"Rốt cuộc sao lại thế này?! Ba nhà đồng thời vi phạm hợp đồng, mà lại đều là
những đối tác chiến lược quan trọng của Minh Đạt, quả thực là chưa từng nghe
thấy."
Thẩm Xuân Giang không phản bác gì, chỉ có thể ăn nói khép nép cầu xin sự
thông cảm: "Tôi đang điều tra nguyên nhân cụ thể, xin các vị cho tôi một chút
thời gian, bảo đảm sẽ cho các vị một câu trả lời vừa lòng!"
"Trả lời hay không trả lời đều không quan trọng. Quan trọng là anh chuẩn bị bù
đắp như thế nào kìa? Trọng tâm của Minh Đạt năm nay đều đặt vào mấy hạng
mục này, bây giờ ngoại trừ dự án vịnh Thạch Tuyền còn chưa ra gì, ba bên còn
lại đang muốn làm loạn kết thúc hợp đồng, đơn phương kết thúc hợp tác."
"Một khi chấm dứt hợp tác, tất cả kinh phí mà chúng ta đầu tư lúc trước đều sẽ
thành ném đá trên sông, công trạng cuối năm chẳng lẽ còn phải chờ sao? Chưa
kể đến việc không thể nói đông đảo cho tất cả các cổ đông, mà ngay cả hội đồng
quản trị cũng không thể chấp nhận kết quả này."
Thẩm Xuân Giang cầm di động, khom lưng, không tự giác gật đầu: "Vâng vâng
vâng, tôi biết rồi, cũng sẽ cố gắng hết sức để khôi phục nó."
"Nói miệng cũng vô dụng, anh lấy hành động thực tế cho chúng tôi thấy đi!"
"Tôi đang suy nghĩ cách giải quyết, còn xin các ngài tạm thời đừng nóng nảy."
"Nhiều nhất là hai ngày, nếu anh vẫn không có cách giải quyết, thì cũng đừng
trách bậc làm chú làm bác như chúng tôi không giữ cho anh chút mặt mũi."
Trong lòng Thẩm Xuân Giang đột nhiên trầm xuống: "Có ý gì?"
"Tôi nghĩ công ty cần một người chèo chống có năng lực hơn."
Buổi sáng gà bay chó sủa mà trôi qua, Thẩm Xuân Giang trước ứng phó với hội
đồng quản trị, ngay sau đó lại đối diện với chuyện ông cụ gọi điện thoại tới dò
hỏi, mất hết kiên nhẫn, cảm xúc cũng kém tới cực điểm, giống như lúc nào cũng
có khả năng bùng nổ.
Giang lăng: "Tổng giám đốc Thẩm, đây là tài liệu bộ phận đầu tư đưa tới, yêu
cầu ngài ký..."
"Lăn! Cút đi —"
Giang Lăng vô tội nằm không cũng trúng đạn, cũng không nói gì, vẻ mặt bình
tĩnh xoay người rời đi.
Rốt cuộc là ai cố ý nhằm vào Minh Đạt?
Hoặc là, chỉ nhằm vào ông ta?
Thẩm Xuân Giang vắt hết đầu óc cũng không nghĩ ra.
Niềm an ủi duy nhất bây giờ chính là hạng mục vịnh Thạch Tuyền không xảy ra
vấn đề gì, nếu không, hậu quả không dám tưởng tượng!
Nhưng lại không đoán được Thạch Tuyền Loan còn có vấn đề lớn hơn, càng
khó giải quyết hơn!
Thẩm Xuân Giang ăn hai miếng cơm do Giang Lăng đưa vào rồi buông đũa
xuống, không nhúc nhích.
"Ăn thêm chút ạ?" Giang Lăng tận chức tận trách nhắc nhở.
"Tức giận đến no rồi, còn ăn cái gì mà ăn?!" Giống như người chọc giận ông ta
là Giang Lăng.
Người phụ nữ yên lặng rũ mắt, hít sâu, nhịn xuống.
Đúng lúc này, máy bàn nội bộ đột nhiên vang lên...
Thẩm Xuân Giang nhấn nghe, cũng không biết đầu bên kia nói gì, vốn dĩ sắc
mặt còn được xem là bình thường bỗng nhiên trở nên lạnh lùng nghiêm túc: "...
Cục quản lý và Giám sát tài sản nhà nước*?"
*Ủy ban giám sát và quản lý tài sản thuộc sở hữu nhà nước của Quốc vụ viện
Ủy ban Giám sát và Quản lý Tài sản Nhà nước thuộc Quốc vụ viện là cơ quan
đặc biệt trực thuộc Quốc vụ viện, ngang bộ, thay mặt đất nước thực hiện trách
nhiệm của người cấp vốn.
"Vâng, chúng tôi rất xin lỗi phải thông báo với ngài, cho tới bây giờ ngài vẫn
chưa đủ điều kiện để sử dụng lô đất số XXXX, xin lập tức dừng lại, nếu không
chúng tôi sẽ cưỡng chế chấp hành."
"Không đủ điều kiện để dùng thử?! Sao có thể?!" Thẩm Xuân Giang không khỏi
cất cao âm điệu, vẻ mặt buồn cười, ánh mắt lộ ra tia khó tin: "Không phải ngày
hôm qua đã làm xong xuôi thủ tục chuyển nhượng quyền sử dụng sao? Hai bên
đều ký tên, anh... Có phải sai rồi không?"
"Mảnh đất đánh số XXXX," Đầu bên kia truyền đến tiếng bàn phím, cùng với
tiếng nói chuyện: "Hiện tại khối đất này vẫn thuộc sở hữu của bất động sản
Cạnh Lâm, lịch sử ghi chép cho thấy không có bất kỳ thay đổi nào về quyền sử
dụng."
"Không... Chuyện này không thể nào..."
Rõ ràng ngày hôm qua A Như và Từ Kính Sinh còn thay mặt cho từng công ty
ký tên, theo lý thuyết thì hẳn là đã sớm làm xong mọi thủ tục chuyển đổi quyền
sử dụng, nhưng kết quả lại...
Thẩm Như!
Trước mắt Thẩm Xuân Giang chợt nhòe ra, qua loa kết thúc trò chuyện, rồi
phân phó Giang Lăng: "Cô tự mình đi đưa nó đến đây cho tôi!"
"Lỡ hôm nay giám đốc Thẩm không ở công ty?"
"Vậy gọi điện thoại cho tôi, gọi tới khi nó trở về mới thôi!"
"...Vâng."
Sáng hôm nay khi Thẩm Như thức dậy, mắt phải không ngừng nhảy lên.
Trong lòng hơi bất an, rồi lại bất lực, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, từ bất an
thành vô vọng, giống như người già đang chờ đợi cái chết—
Ngoại trừ chấp nhận thì không còn cách nào khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.