Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
"Tôi muốn gì?"
Thẩm Loan bình tĩnh, giọng điệu không nhanh không chậm.
Mặc dù cách chiếc điện thoại, cũng rất dễ dàng hình dung ra nụ cười của cô lúc
này.
Trong lòng Thẩm Xuân Giang nghẹn lại, không phun ra được, nuốt cũng không
trôi, nghẹn đến khó chịu.
"....Cùng lắm thì cô trở về bộ phận dự án tiếp tục làm giám đốc."
Thẩm Loan cười nhạo, giọng nói trở nên lạnh lẽo:
"Ông coi tôi là ăn xin sao?"
"Cô đừng có được voi đòi tiên."
"Tôi còn chưa đề cập đến điều kiện của tôi, sao ông có thể nói tôi đòi tiên? Nói
như vậy nghe rất chói tai."
"Ồ, cô còn muốn bàn điều kiện à? Để cô trở lại tập đoàn tiếp tục làm việc là
điều lớn nhất mà tôi có thể nhượng bộ, những cái khác thì đừng hòng!"
Sau bài học cổ phần bị chia đôi lần trước, Thẩm Xuân Giang bắt đầu trở nên
thông minh hơn, ông ta vừa cảnh giác vừa đề phòng Thẩm Loan.
Sợ công phu sư tử ngoạm của cô đem mọi thứ nuốt hết.
"Như vậy..."
Thẩm Loan nhướng mày thở dài một hơi:"Nếu đã như vậy thì không lãng phí
thời gian của đôi bên nữa, cúp máy."
"Chờ đã!"
Ý cười trên môi càng sâu, chờ đợi cá mắc câu.
Thẩm Xuân Giang nghiến răng:
"... Tôi sẽ cho Thẩm Như trở lại tỉnh Việt."
Đây là phận làm cha.
Về quyền lợi, bất kể đứa con gái nào, chỉ cần có giá trị giao dịch đều có thể lợi
dụng làm vật hi sinh.
Ngay cả đứa con từ nhỏ nâng niu hết mực trong lòng bàn tay như Thẩm Như
cũng không thoát khỏi vận đen.
Cô cả nhà họ Thẩm thì sao chứ?
Không phải cũng chỉ là một quân cờ của người khác thôi?
Kiếp trước Thẩm Loan cũng từng là quân cờ, kiếp này cô đã sớm nhảy ra khỏi
bàn cờ trở thành người ngoài cuộc nhìn vào, Thẩm Như lại không được như thế.
Có những lúc cô kỳ vọng Thẩm Xuân Giang sẽ tốt với cô một chút, nhưng cuối
cùng cô vẫn không thể thoát khỏi kết cục đau khổ tuyệt vọng!
Thẩm Loan mỉm cười-
"Chị cả có biết quyết định này của ông không?"
Ông ta cười giễu cợt:
"Nó không cần biết."
Gương mặt xem sự hy sinh của người khác là hiển nhiên này cũng đã từng bức
cô tuyệt vọng đến cùng.
Thẩm Loan không nhịn được nữa, bật cười, trong ánh mắt chợt lóe rồi biến mất.
"... Hóa ra chúng ta giống nhau."
Cô thấp giọng thì thầm, như trào phúng lại như than thở.
"Cái gì?"
Thẩm Xuân Giang nghe không rõ.
"Chẳng lẽ ông nghĩ rằng nếu khôi phục lại trạng thái ban đầu thì xem như
chuyện gì cũng chưa xảy ra à?" Giọng điệu của Thẩm Loan trở nên cứng rắn.
"Nếu không thì cô muốn gì?!"
"Tục ngữ nói rất đúng, mời thần dễ dàng đuổi thần khó. Nghĩ lại lúc trước khi
ngài đuổi tôi đi, có bao nhiêu dứt khoát..."
"Cô hận tôi?"
"Chẳng lẽ tôi không nên?"
Thẩm Loan hỏi ngược lại:
"Tôi là một con người, không phải một con chó gọi thì đến đuổi thì đi."
Người có thể phân biệt được đúng sai, nhưng chó thì không.
Thẩm Xuân Giang nói thầm: Cô còn dữ hơn một con chó! Ác hơn một con chó
sói!
"Nếu ông không có thành ý, thì tốt nhất đừng nói chuyện, bởi nói chuyện cũng
không đem lại kết quả gì."
Giọng điệu Thẩm Loan lạnh lùng.
"... Cô muốn thành ý như thế nào mới vừa lòng?"
Lời này nói ra đã có chút thỏa hiệp.
Thẩm Loan nhếch môi, đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, nhìn núi non xa xa:
"Tôi muốn vào hội đồng quản trị."
Người kia sửng sốt, bị tham vọng cùng sự dũng cảm của cô làm cho không nói
nên lời.
Thẩm Loan không thúc giục, như một thợ săn xuất sắc, sử dụng ít sức lực nhất
cùng công cụ đơn giản nhất, lặng lẽ chờ đợi con mồi bị tóm gọn.
"Hoang đường!"
Thẩm Xuân Giang thậm chí không thèm mắng, cười chế nhạo. Nhưng trong
lòng thầm nghiến răng nghiến lợi.
"Điều kiện này của tôi, nếu ông đáp ứng, tôi sẽ trở về, không thì tôi không về
nữa."
"Cô nghĩ hội đồng quản trị là chợ sao? Muốn vào thì vào?"
"Nhưng tôi có 11% cổ phần trong tay. Không phải sao?"
Trong lòng Thẩm Xuân Giang thầm mắng " không biết xấu hổ ": Tưởng là của
cô sao? Rõ ràng nó thuộc về ông đây!
"Thực ra, với số cổ phần trong tay, tôi có thể trực tiếp đưa ra yêu cầu. Ngài sẽ
không thật sự nghĩ rằng... Tôi đang cần sự đồng ý của ngài chứ?"
"Cô dám!"
"Vậy thì thử xem."
Giọng điệu của Thẩm Loan không thể nhẹ hơn.
"Cô có biết hậu quả của việc này không?"
Ông ta gằn từng chữ, áp lực đến cực điểm.
Cô nhún vai, không đồng ý:
"Chỉ là thay thế chủ tịchtập đoàn, tập đoàn không còn mang họ Thẩm thôi."
"Đơn giản như thế?! Cô vậy mà lại có thể nói nhẹ nhàng như thế!"
"Cô cho tôi chọn sao? Rõ ràng là ép tôi đi chết!"
"Học sinh tiểu học cũng biết, lúc làm bài thi không chọn cũng giống như chọn
sai, kết quả cũng giống nhau."
"...Con phải đi đến bước này sao?" Bên kia trầm mặc hồi lâu, đột nhiên ông ta
thì thào với giọng điệu cực kỳ ủ rũ
"Ta là cha con, chúng ta không phải kẻ thù, cũng không nên là kẻ thù..."
Giọng điệu chua xót, ông ta đau lòng, lúc đó, trông ông ta giống như một ông
bố tội nghiệp bị con gái làm cho đau khổ.
Nhưng Thẩm Loan biết rằng đây chỉ là cách để ông ta chiếm được thiện cảm
cùng làm cô mềm lòng.
Vì lợi ích, Thẩm Xuân Giang có thể khuất nhục buông bỏ sự kiêu ngạo của
mình, giả vờ đáng thương, có gì khó?
Thẩm Loan:
"Khi ông đuổi tôi ra khỏi tập đoàn, ông phải biết trước sẽ có ngày hôm nay, nếu
không có lẽ sẽ không đi đến bước đường này."
Nhân quả tuần hoàn, có nhân rồi mới có quả.
Thẩm Xuân Giang hiểu, nói cách khác, ông ta không thể tiếp tục giả vờ ngu
ngốc nữa.
"Cô bỏ cuộc đi! Tôi sẽ không bao giờ đồng ý!"
Ông ta gầm lên dữ tợn.
Không giả.
Không diễn.
Rất tốt.
Đây mới chân chính là Thẩm Xuân Giang, một kẻ thực dụng.
"Vậy thì chờ xem..."
Thẩm Loan nói xong liền cúp điện thoại.
Những ngọn núi xa mờ mờ ảo ảo, bầu trời đầy mây đen.
Trời sắp mưa...
Thẩm Xuân Giang nói chuyện điện thoại, vẻ mặt già nua xấu hổ, không những
không động được Thẩm Loan, còn làm cho chính mình cả người tức giận.
Ông ta theo thói quen lấy cái gạt tàn, vươn được một nửa thì ông ta nhận ra rằng
bản thân đã làm vỡ nó vào buổi sáng, ông ta không có thời gian để thay thế cái
mới.
"Chết tiệt—"
Gầm gừ trút giận.
Đột nhiên, lá gan đau nhói, sắc mặt Thẩm Xuân Giang tái nhợt, theo bản năng
đưa tay che lại.
Ngay khi Giang Lăng đẩy cửa bước vào, vẻ mặt của cô thay đổi.
"Chủ tịchThẩm!"
"Thuốc..."
Thẩm Xuân Giang run rẩy chỉ vào ngăn kéo.
Giang Lăng nhanh chóng tìm ra, theo toa lấy ra hai viên thuốc, đưa qua cùng ly
nước.
"Từ từ..."
Sau khi uống thuốc, Thẩm Xuân Giang ngã xuống ghế da, mồ hôi nhễ nhại, vẻ
mặt mệt mỏi.
Phải tốn năm phút mới ổn định được.
"Đi, đóng cửa lại."
Ông nói với Giang Lăng.
Sau một lúc cô mới nhận ra khi bước vào mình quá vội vàng nên đã quên đóng
cửa.
Nếu ai đó phát hiện ra Thẩm Xuân Giang đang uống thuốc...
Cô giật mình.
"Vâng."
Sau khi đóng cửa, hai người ở trong văn phòng bàn bạc biện pháp đối phó. Khi
Giang Lăng rời đi, vẻ mặt của cô không hề lạc quan.
Bốn giờ chiều, Thẩm Xuân Giang nhận được cuộc gọi từ cha mình.
"Xem con đã làm những gì!" Đầy uy nghiêm mà lạnh lùng.
Tay đang cầm điện thoại của Thẩm Xuân Giang run lên: "Ba, nghe con giải
thích..."
"Còn giải thích cái gì nữa? Ba đối tác đều đề nghị chấm dứt hợp đồng. Cậu còn
không nói cho tôi biết, Xuân Giang, cánh của cậu bây giờ cứng rồi, lá gan cũng
to ra!"
"Tất cả đều do Thẩm Loan giở trò! Tất cả đều là do cô ta làm ra.."
Bên kia ngừng một chút
"... Thẩm Loan?"
"Đúng!" Trong mắt Thẩm Xuân Giang xuất hiện hắc ám, đầy vẻ tối tăm:
- "Baa nghe con nói..."
Ông ta không giải quyết được nghiệt nữ này, nhưng ba ông ta thì có thể.
Trong quá trình kể lại, Thẩm Xuân Giang đã che giấu chi tiết về việc chuyển
nhượng cổ phần của mình và khẳng định Thẩm Loan đã giở trò trong một số dự
án để lọt vào ban giám đốc...
Biệt thự Đông Li.
Thẩm Loan nhàn rỗi tập yoga, càng tập luyện cơ thể cô càng dẻo dai.
Biểu hiện trực tiếp nhất là trên giường cô có thể cùng Quyền Hãn Đình làm
nhiều tư thế khác nhau ở nhiều mức độ.
Dù sao trong khoảng thời gian này, eo của cô không ngày nào không đau.
Người nào đó vô cùng sảng khái, đi đứng cũng nhẹ nhàng tựa như gió.
Chiều này còn phải đi thẳng tới bến tàu.
Trước nay Quyền Hãn Đình đều rất thần bí, lúc nào cũng ở trong nhà, hầu hết
mọi trường hợp đều từ phía sau màn điều khiển, việc nhỏ không cần anh giải
quyết.
Vì vậy, Lục gia thường xuất hiện ở hai nơi, một là tập đoàn Huy Đằng, hai là
bến tàu.
Ở tập đoàn, anh ăn mặc chỉnh tề, tây trang mang giày da, ở bến tàu lại thành
người đàn ông cầm tẩu thuốc đứng đối diện với gió sông, vẻ mặt hung dữ.
Một người đọc tài liệu, một người tàn sát đẫm máu.
Dự báo thời tiết nói rằng trời đổ mưa sau bảy giờ, sau khi xong việc, mọi dấu
vết đều bị rửa sạch.
Chỉ là không biết máu của ai sẽ nhuộm đỏ dòng sông.
Kẽo kẹtThẩm Loan nghe thấy tiếng kim loại của máy móc, cô nhìn lại, Lolita đã đến
phòng.
Cô nhướng mày.
Lolita:
"Sở Ngộ Giang đang tìm cô ~"
Thẩm Loan đi vào phòng làm việc.
Sau khi Quyền Hãn Đình đồng ý, nơi này trở thành văn phòng thường ngày của
cô.
"Có tin tức sao?"
Sở Ngộ Giang gật đầu, lấy văn kiện đưa qua:
"Hai ngày trước Thẩm Xuân Giang bí mật đi bệnh viện nước ngoài do ông ta tài
trợ chẩn đoán là ông ta bị u gan ác tính."
Thẩm Loan sửng sốt.
Ác tính... Nói cách khác:
- "Ung thư?"
Sở Ngộ Giang gật đầu:
- "Hiện tại phát bệnh, bác sĩ đề nghị phẫu thuật, Thẩm Xuân Giang đồng ý."
Đời trước vào thời điểm này, Thẩm Xuân Giang còn sống khỏe mạnh, không hề
nghe nói ông ta có bệnh gì, đời này...
Chắc chắn có gì đó sai sai!
Ngẫm lại, chẳng phải cô là biến cố lớn nhất sao?
Hiệu ứng cánh bướm, lại có thể khiến Thẩm Xuân Giang một trận tai nạn?
Chà...
Thẩm Loan mỉm cười.
Thiên đạo luân hồi, đúng là trời không phụ một ai?
Kiếp trước cô chết trên bàn phẫu thuật, kiếp này Thẩm Xuân Giang bị ung thư
gan.
"Tôi cũng đã kiểm tra lịch sử cuộc gọi của Cao Duy Thu, thấy một thứ rất thú
vị."
Thẩm Loan nhướng mày.
Sở Ngộ Giang:
"Cô ấy rất ít khi ra ngoài, người bên cạnh cô ta không nhiều người biết Ninh
Thành. Ngoại trừ điện thoại mang cơm và đường dây nóng đặt lịch hẹn của
thẩm mỹ viện, căn bản không có ghi chép về việc gọi điện thoại ra ngoài.
Nhưng mỗi lần Thẩm Xuân Giang tới đó, cô ấy đều có ít nhất một cuộc gọi có
thể ngắn khoảng hai hoặc ba phút, và dài nhất là nửa giờ. "
Thẩm Loan:
"Cùng một số?"
"Ừ."
Thật thú vị...
"Ngoài ra, số này thuộc về Kinh Bình."
"Xem ra có kẻ đứng sau Cao Duy Thu."
Đôi mắt Thẩm Loan tối tăm:
"Lần theo manh mối này để tìm ra ai lại quan tâm đến Thẩm Xuân Giang, hơn
nữa còn dùng mỹ nhân kế!"
"Vâng."
"Nhớ đừng rút dây động rừng."
Không biết tại sao, Thẩm Loan có linh cảm rất mạnh rằng cô sẽ gặp người đó
sớm hơn kiếp trước!
Người muốn nội tạng của cô, cũng muốn giết cô!
Sở Ngộ Giang sửng sốt, nếu như hắn không nhìn lầm, vừa rồi trên mặt Thẩm
Loan đột nhiên xuất hiện một tia ác độc, giống như một ác quỷ leo lên từ địa
ngục.
Khi anh muốn nhìn kỹ hơn, cô đã bình tĩnh trở lại.
Dường như những gì anh ta nhìn thấy trước đó chỉ là ảo ảnh.
...
Bữa tối Thẩm Loan ăn không nhiều.
Có lẽ vì không có Quyền Hàn Đĩnh nên cô không có cảm giác thèm ăn gì, ăn
hai miếng liền dừng đũa.
Lolita nhìn chiếc bàn một cách nghi ngờ, rồi nhìn Thẩm Loan đầy đau khổ.
"Tay nghề của cô rất được, nhưng tôi không đói."
Cô sờ đầu cô bé.
Sau những lần cải tiến và tối ưu hóa hết lần này đến lần khác của Thiệu An
Hành, các chức năng của Lolita ngày càng trở nên mạnh mẽ, thậm chí còn có tư
duy và cảm xúc của con người ở một số lĩnh vực.
Ví dụ: cô bé sẽ đánh giá xem bữa ăn hôm nay có ngon hay không dựa trên số
lượng còn lại của bữa ăn, sau đó ước tính năng lượng cần thiết cho bữa ăn dựa
trên chiều cao và cân nặng của thực khách. Nếu thực phẩm ăn không đủ no thì
cô bé sẽ xem xét thân thể của người này trong giai đoạn này có thể có bị ốm hay
không, nếu không thì sẽ tạo ra thông tin phản hồi – ăn không no nhưng không
muốn ăn.
Sau đó, đem thông tin xử lý.
Kết luận: Tay nghề không tốt!
Đương nhiên Lolita đã phán đoán điều này trước khi Thẩm Loan lên tiếng, vì
vậy cô cảm thấy có lỗi và ủy khuất.
Lúc này, Lục Thần ở bên ngoài một ngày về nhà, trước khi vào cửa đã bắt đầu
hét lên:
"Em về rồi!"
Dù biết sẽ không có ai đáp lại nhưng anh vẫn làm không biết mệt.
"Ừ, đồ ăn đã chuẩn bị xong chưa?" Vào cửa theo mùi thơm đi vào phòng ăn,
Lolita cùng lúc đem chén đũa tới, anh cầm lấy, gắp một miếng sườn cho vào
miệng.
"Chà, ngon quá!"
Lolita đôi mắt đỏ hoe, vừa thẹn thùng vừa dễ thương, lại có chút tự hào.
Sau khi nhai nhai rồi nuốt vào bụng, Lục Thâm mới nhận ra bàn ăn có vẻ vắng
vẻ so với thường ngày.
"Anh năm anh sáu đâu?"
Anh hỏi Thẩm Loan.
"Có việc đi ra ngoài."
"... Ồ."
Không biết Thẩm Loan có hoa mắt không, sau khi nghe câu trả lời của cô, một
nụ cười thoáng qua miệng Lục Thâm.
Sau bữa tối, Thẩm Loan đi dạo trong vườn như thường lệ.
Lolita thu dọn bát đĩa và rửa sạch.
Lục Thâm ngồi trong phòng khách xem TV, nhưng ánh mắt lại hướng vào bếp
từ lúc nào không hay.
Xác nhận rằng Thẩm Loan đã ra sau vườn, anh đặt điều khiển xuống và đi về
phía nhà bếp.
Lolita đang điều chỉnh chương trình.
Khi nói về việc rửa bát, cô không tự làm mà sử dụng hệ thống điều khiển để vận
hành máy rửa bát, máy sấy, máy phân loại, quét và các thiết bị gia dụng thông
minh khác.
Cô ấy chỉ cần đứng sang một bên và chỉ đạo.
"Này... tiểu Lolita ~"
Lục Thâm cười xấu xa.
Thật không may, chức năng nhận dạng âm sắc của Lolita không hoàn hảo, vì
vậy không thể phân biệt được đâu là tốt đâu là xấu.
Cô nghiêng đầu, hai mắt nhìn Lục Thâm.
Người này đã ăn tất cả thức ăn cô bé nấu, vì vậy, cô cư xử rất thân thiện.
Đối với ký ức về việc Lục Thâm quấy rối cô trước đây, nó đã được xóa bỏ khi
Thiệu An Thành cập nhật.
Vì vậy, hiện tại cô có ấn tượng khá tốt về Lục Thâm.
"Tiểu Thất gia ~"
"Đúng, là anh! Xem ra em vẫn còn nhớ?"
Lolita ngoan ngoãn gật đầu, thanh âm kim loại kẽo kẹt có tiết tấu.
"Nhớ!"
"Tốt rồi, hehe... Trong lúc bố em không có ở nhà, tất nhiên anh phải dạy cho em
bài học rồi."
Xoa xoa tay.
"Bài học?"
"Ừ..." Anh mỉm cười, tiến đến từng bước.
Thẩm Loan đang đi dạo trong vườn, vừa đi ra được một đoạn đường thì đột
nhiên nghe thấy tiếng hét từ bên trong.
À...
Tiếng của Lục Thâm
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.