Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Lúc này, Lục Thâm và Lolita đã xảy ra cãi vã.
Ở đầu bên kia, Thẩm Loan đang đi dạo thì điện thoại di động của cô vang lên.
"...Loan Loan."
Là Thẩm Tông Minh!
Ngày hôm sau, tại nhà cũ của Thẩm gia.
"Cô ba trở về rồi?"
Chu Khánh Phúc đứng ở cửa, không phải vô tình chạm mặt cô, mà đã đứng sẵn
ở đây đợi cô.
Thẩm Loan khẽ gật đầu.
"Ông cụ đã vào phòng làm việc rồi."
Cô nhướng mày, khéo léo từ chối lời dẫn đường của Chu Khánh Phúc, đi thẳng
vào thư phòng.
Cốc, cốc——
"Vào đi."
Thẩm Loan đẩy cửa bước vào, đi vòng qua tấm bình phong bằng gỗ, cô thấy
Thẩm Tông Minh mặc bộ đồ nhẹ nhàng đứng sau bàn làm việc, trên tay cầm
một cây bút lông, viết lên giấy Tuyên thành màu trắng như thượng thiết họa
ngân câu.
Cô lặng lẽ bước đến, đứng yên trước bàn làm việc, không phát ra tiếng động
làm phiền người trước mắt.
Đợi Thẩm Tông Minh viết xong một nét cuối cùng, đặt bút lại chỗ cũ, cô mới
chậm rãi nói:
"Nét chữ của ông càng ngày càng tinh tiến."
Thẩm Trạch Minh mỉm cười ngẩng đầu lên, đôi mắt già nua:
"Vẫn không bằng sự tiến bộ của cháu, nghiêng trời lệch đất."
Những lời này đều mang có ý tứ gì đó.
Thẩm Loan chỉ giả vờ không hiểu, mỉm cười không đáp lại.
"Nghe nói cháu muốn tham gia hội đồng quản trị?"
So với Thẩm Xuân Giang thích nói vòng vo, Thẩm Tông Minh quả thực là một
lão thành tinh, thoải mái hào phóng, đi thẳng vào vấn đề.
Không nói đến cảm giác của cô đối với người này, ít nhất Thẩm Loan đánh giá
cao cách làm này.
"Vâng."
Cô cũng nói thẳng.
"Hahaha..."
Thẩm Tông Minh vui mừng khôn xiết.
"Cháu có biết cháu đang nói gì không?"
Khi ông ta cười, mặt mày nhăn lại chen vào nhau, thoạt nhìn có vẻ hiền từ,
nhưng nét hung ác chập chờn trong đôi mắt già nua đang híp lại lộ ra bản chất
thật của ông.
Thẩm Loan rất bình tĩnh, tiếng cười của Thẩm Tông Minh không thể ảnh hưởng
cô, cô cũng không bị xấu hổ.
Cô cứ vô tư đứng nhìn, đôi mắt đen láy và trong suốt như tráng men.
Dưới cái nhìn như vậy, nụ cười trên mặt Thẩm Tông Minh biến mất dần dần,
cho đến khi hoàn toàn biến mất.
"Muốn vào hội đồng quản trị thì cháu phải có cổ phần, cháu có sao?"
Một tia sáng lóe lên trong mắt Thẩm Loan, như có chút kinh ngạc, lại có chút
phức tạp, còn có nhàn nhạt châm chọc.
Thẩm Tông Minh hỏi điều này, rõ ràng là không biết rằng Thẩm Loan đang nắm
giữ một nửa cổ phần của Thẩm Xuân Giang.
Cô không ngờ rằng Thẩm Xuân Giang lại chọn cách che giấu một chuyện quan
trọng như vậy.
Lá gan nàyKhông phải lớn bình thường đâu.
Tâm lý may mắn -
Nói chung không nghiêm trọng.
Nếu ông ta muốn che giấu nó, Thẩm Loan cũng không ngại giúp ông ta.
Nghĩ đến khi sự thật được phơi bày, Thẩm Xuân Giang rốt cuộc sẽ giải quyết
như thế nào, hẳn là một bộ phim truyền hình cực kỳ hấp dẫn!
"Nếu không có cổ phần thì không thể vào hội đồng quản trị sao?"
Thẩm Tông Minh nhìn cô chằm chằm như nhìn một con quái vật.
"Không thể ạ?"
Cô hỏi lại.
"Cháu có thể hỏi các giám đốc khác, trong số họ có ai không nắm giữ cổ phiếu
của Minh Đại?"
"Được rồi, vậy cháu sẽ đi hỏi"
Thẩm Loan mỉm cười trả lời:
"Nếu cháu nhớ không nhầm, ngày mai sẽ là ngày họp hội đồng quản trị thường
lệ của tập đoàn. Ông có phiền không nếu cháu đến tham gia? Cũng nhân cơ hội
này để hỏi các giám đốc đó xem mỗi người trong số họ có cổ phần trong Minh
Đại không. "
Thẩm Tông Minh cau mày, càng ngày càng không hiểu:
"Cháu muốn tham dự hội đồng quản trị?"
"Không được sao?"
"Rốt cuộc cháu muốn làm gì?"
Hỏi các giám đốc chuyện cổ phần, Thẩm Tông Minh hồ đồ mới tin tưởng loại lý
do này.
Thẩm Loan không phủ nhận, cười nói: "Ngày mai tham dự hội đồng quản trị,
không phải sẽ biết sao?"
Chân mày Thẩm Tông nhíu chặt hơn, ánh mắt sắc bén gần như khắc nghiệt của
ông ta nhìn vào trên mặt Thẩm Loan mang thêm vẻ dò xét.
"... Được rồi."
Để xem, đứa cháu gái bị ông ta xem nhẹ này có thể tạo ra sóng gió gì!
Vào lúc này, Thẩm Tông Minh đang tự phụ.
Thậm chí, ông ta còn xem thường chiêu trò nhỏ của Thẩm Loan, thuyết phục 3
đối tác, phá hỏng 3 dự án đang xây dựng mà thôi, nếu cô ta nghĩ rằng điều này
có thể nắm chặt Minh Đại và làm lung lay nền tảng của tập đoàn thì đó là một
sai lầm lớn!
Nhưng ông ta sẽ sớm phải trả giá cho sự kiêu ngạo và khinh thường của mình.
Nếu có thể biết trước được ngày mai như thế nào, ông ta sẽ không bao giờ đồng
ý để Thẩm Loan xuất hiện trong hội đồng quản trị, bằng mọi giá cho dù có giết
cô, ông cũng sẽ ngăn cản đến cùng!
Tiếc thay, chẳng ai đoán trước được tương lai.
Điều gì đến cũng đến...
Trời mưa xối xả suốt đêm, sấm sét ầm ầm, gió mạnh dữ dội.
Ngày hôm sau, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, nếu không phải mặt đất chưa khô,
còn đọng lại một ít nước, căn bản không biết được mưa gió bão bùng đêm qua.
Tám giờ sáng.
Trên tầng 33 của tập đoàn Minh Đại, trong phòng họp.
"Nghe nói lần này sẽ có người đến từ Khải Hàng, thật sao?"
"Khải Hàng? Không phải nói là chỉ nắm cổ phiếu nhận tiền hoa hồng, không
tham gia họp cổ đông, không can thiệp vào việc ra quyết định của công ty sao?
Lúc này vẫn chưa tới là cuối năm, chưa đến lúc chia tiền hoa hồng, họ đến đây
làm gì? "
"Chẳng lẽ gần đây Khải Hàng xảy ra vấn đề gì? Không thể nào..."Tuyệt địa đào
vong" ra mắt sau khi "Hồ tiên" có lượng truy cập hàng ngày đáng kinh ngạc. Nó
được cho là đã phá vỡ kỷ lục cao nhất trong lịch sử ngành game di động. Tích
lũy vốn tăng theo cấp số nhân. Họ không thiếu tiền, không có lý nào nhớ
thương số tiền nhỏ này... "
"Thà rằng họ thiếu tiền."
"Ý của ông là gì?"
"Nếu họ không muốn chia hoa hồng, vậy thì hẳn là nhắm vào thứ khác. Đừng
quên rằng Khải Hàng chỉ hứa bằng miệng, nói không can thiệp vào công việc
nội bộ, nhưng cũng không có văn bản đảm bảo.
- Hmm... Ông nghĩ họ đến đây làm ầm ĩ sao?"
Ban đầu, sự cố trang sức phóng xạ gây ồn ào, giá cổ phiếu của Minh Đại liên
tục giảm khiến giới cổ phiếu hoảng sợ, vội vàng bán cổ phiếu như ném củ khoai
lang phỏng tay đi, điều đó khiến cổ phiếu Minh Đạt nằm trong một vòng lặp vô
tận "càng giảm thì càng bán nhiều, càng bán nhiều thì càng giảm".
Trong hoàn cảnh hỗn loạn này, Khải Hàng đã bí mật mua cổ phần rải rác của
Minh Đại, mất vỏn vẹn chỉ hơn một triệu.
Khi cơn bão dư luận qua đi, giá cổ phiếu ổn định, Minh Đại quay lại kiểm tra
thị trường chứng khoán thì phát hiện Khải Hàng đã trở thành một cổ đông tương
đối lớn.
Đây là mối đe dọa lớn đối với quyền kiểm soát của nhà họ Thẩm, vì vậy Thẩm
Tông Minh có ý định mua lại với giá cao.
Nhưng trước khi có bất cứ động thái nào, phía Khải Hàng đã chìa một cành ô liu
ra, nói rằng việc mua cổ phiếu chỉ để cân nhắc đầu tư và không có ý định can
thiệp vào việc ra quyết định nội bộ của Minh Đạt.
Thế nên, Thẩm Tông Minh mới từ bỏ kế hoạch mua lại.
Nhưng hai ngày trước, Khải Hàng bất ngờ gửi tin nhắn nói rằng họ sẽ tham gia
vào hội đồng quản trị này và công bố một quyết định quan trọng.
Việc này khiến các cổ đông suy đoán không ít.
"Làm ầm ĩ... chưa chắc là vậy."
"Nếu tôi là Hàng Khải, tôi cũng không thể ngồi yên. Ba dự án quan trọng đang
phải đối mặt thất bại cùng một lúc, nhưng số tiền bị thiệt hại là của mọi người."
"Chẳng lẽ là tới truy cứu trách nhiệm?
"Chúng ta ở chỗ này đoán tới đoán lui có ích gì? Chờ người bên Khải Hàng tới
không phải sẽ biết sao. "
"Ông chủ của Khải Hàng là ai? Tại sao lại ẩn danh ra vẻ thần thần bí bí vậy
chứ? "
"Không lộ mặt, không ra mặt chịu trách nhiệm, chính xác là muốn điệu thấp
nhất có thể. "
"Thành thật mà nói, tôi mà có một con gà mái đẻ trứng vàng như vậy, lúc nào
cũng muốn ôm trong ngực mang ra khoe, người kia ngược lại, mặc kệ phỏng
vấn hay lãnh giải thưởng cũng không chịu lộ mặt."
"Lần này ai sẽ tới đây?"
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.
Người đàn ông mặc âu phục màu đen, trên khuôn mặt hiện ra nét trầm ổn không
phù hợp với độ tuổi, nở nụ cười tao nhã, đi theo sau là thư ký,
"Xin lỗi, lần đầu tiên tới nên tôi không tìm được đường, đã để mọi người chờ
lâu."
Tuy nói như thế, nhưng anh tới không quá sớm hay quá muộn, vừa vặn đúng
giờ.
Nếu nói anh đến muộn thì không phải.
Một số giám đốc không thể không đứng dậy: "Anh là?"
Người đàn ông bước vào, mang trên người một khí chất rất riêng:
"Tôi họ Trương, tên có một chữ Dương. Tôi là tổng giám đốc điều hành hiện tại
của Công ty cổ phần kỹ thuật máy tính Bắc Hải Khải Hàng, cũng là người đã
từng bàn bạc với các anh trước đây. "
"Hhhh..."
Một loạt tiếng hít khí vang lên.
Người làm về game đều trẻ tuổi như vậy sao?
Cảm thấy chỉ là một cậu bé bồng bột, không ngờ đã ngồi vào ghế CEO.
Sau khi ngạc nhiên, họ nhanh chóng hỏi han --
"Hóa ra là tổng giám đốc Trương của Khải Hàng, xin chào."
"Tôi mới đến, còn phải nhờ các vị chỉ bảo nhiều."
"Chỉ bảo gì chứ, cậu khách sáo quá rồi..."
Lúc Thẩm Xuân Giang đến, thấy khung cảnh náo nhiệt như buổi họp chợ vậy.
Ông ta vô thức nhíu mày, quét mắt, rất nhanh nhìn thấy khuôn mặt Trương
Dương.
Lại là một phen giới thiệu và chào hỏi, Thẩm Xuân Giang không bận tâm nhiều
đến sự xuất hiện của cậu ta, hông ta chỉ quan tâm đến việc liệu lão gia tử có thu
thập được Thẩm Loan không.
Nghe Chu Khánh Phúc nói, ngày hôm qua Thẩm Loan đã được gọi về nhà cũ để
nói chuyện.
Khi bước ra khỏi phòng làm việc, sắc mặt của con bé không được tốt cho lắm.
Vì lý do này, Thẩm Xuân Giang cuối cùng đã có một đêm ngon giấc.
Sáng nay ông ta dậy muộn nên vội vàng đến phòng họp, thật may không đến
muộn.
Ông ta đến ghế đầu tiên bên phải và ngồi xuống.
Trương Dương được sắp xếp đến kế bên, vì thứ tự được sắp xếp theo số lượng
cổ phiếu nắm giữ.
Không ai không đồng ý với các quy tắc đã được thiết lập.
Vào phút cuối, ông cụ Thẩm đến.
Tất cả mọi người đều đứng dậy, ngay giây sau họ ngạc nhiên khi thấy người đi
theo sau Thẩm Tông Minh lại là Thẩm Loan.
Thẩm Xuân Giang nhìn chằm chằm vào cô như nhìn quỷ, đôi mắt nóng rực như
muốn thiêu chết cô.
"Mọi người đến đông đủ rồi chứ?"
Thẩm Tông Minh ngồi vào vị trí đầu tiên.
Ông ta không sắp xếp chỗ cho Thẩm Loan không có nghĩa là cô không tự tìm
chỗ.
Một chiếc ghế trống được kéo ra từ trong góc, Thẩm Loan bình thản ngồi xuống
dưới ánh nhìn của mọi người.
Vị trí này bị kẹp ở giữa Thẩm Tông Minh và giám đốc đầu tiên bên trái, cách
một bàn hội nghị là Thẩm Xuân Giang ngồi phía bên kia nhìn nhau.
Một người thì nghiêm túc lạnh lùng, một người thì cười như không cười.
Nhưng ông cụlàm như không nhìn thấy, quét mắt nhìn về phía cuối cùng, đột
nhiên dừng lại. "Người này?"
Thẩm Xuân Giang đứng lên giải thích tình huống cụ thể, Trương Dương lại tự
giới thiệu.
Lúc này, anh không nhìn Thẩm Loan thêm một lần nào nữa.
Như thể họ chỉ là những người xa lạ.
"Tôi đột ngột tới như vậy, thật sự xin lỗi."
ỗi lời nói hay cử động của Trương Dương đều lịch sự nho nhã, khuôn mặt luôn
mang nụ cười khiến người ta buông bỏ phòng bị: "Vì Khải Hàng là cổ đông của
Minh Đại, cậu đương nhiên có quyền tham gia vào hội đồng quản trị sau khi
được sự đồng ý của một nửa hoặc nhiều thành viên hội đồng quản trị. Đó không
phải là đột ngột, cậu Trương nói quá lời."
Thẩm Tông Minh trả lời không mặn không nhạt, hắng giọng, liền nói thẳng vào
vấn đề:
"Vì mọi người đã đông đủ, chúng ta bắt đầu đi."
Hai mươi phút đầu tiên là trình tự nhất định, báo cáo và tổng kết công việc
trong tập đoàn.
Trong khoảng thời gian này không thể tránh khỏi nói đến việc ba đối tác đề nghị
hủy hợp đồng, Thẩm Xuân Giang da đầu căng thẳng, mí mắt nhảy mạnh, có
cảm giác lửa cháy sắp lan tới ông ta.
"Về việc hợp đồng bị hủy bỏ, kể cả xảy ra đối với các dự án đang xây dựng hay
đã xây dựng. Bên phía chúng ta hay bên đối tác đều bị thiệt hại nghiêm trọng.
Vậy tại sao bên kia lại muốn đi đến bước đường này? Mọi người có nghĩ đến
vấn đề này hay không?"
Câu hỏi này đi thẳng vào vấn đề.
Đúng vậy, rõ ràng thiệt hại nhiều hơn lợi ích, sao bên kia vẫn làm vậy?
Thậm chí họ còn không ngại trả giá bằng tình hữu nghị bao năm với Minh Đại,
một khi hoàn toàn chấm dứt hợp đồng, thì từ nay về sau hai bên sẽ chính thức
trở thành kẻ thù của nhau, đừng nói hợp tác, ngay cả bình tĩnh nói chuyện với
nhau cũng rất khó.
"Chủ tịch Thẩm, ngài có biết lý do của việc này không?"
Mũi kiếm đột nhiên quay lại nhắm vào Thẩm Xuân Giang.
Ngay lập tức, ánh mắt của những người khác cũng rơi vào trên người ông ta,
trong đó tất nhiên cũng có Thẩm Loan.
Có vẻ như người cha của cô đã che giấu rất nhiều thứ.
Tích lũy ngày càng nhiều, kết quả cuối cùng là phóng hỏa tự thiêu!
Đến đây, các tia lửa đã bùng cháy...
Thẩm Loan như đang xem kịch, thưởng thức màn trình diễn đầy sơ hở của
Thẩm Xuân Giang.
Ở đây có ai là kẻ ngốc?
Nói nhiều sai nhiều, một lời nói dối cần thêm mười lời nói dối mới che giấu
được, dù cẩn thận đến đâu, người ta cũng không thể đảm bảo rằng không có sơ
hở nào.
"Việc này, rõ ràng là có người sai khiến!" Thẩm Xuân Giang lớn tiếng nói.
Giám đốc đặt câu hỏi lắng nghe, không nhanh không chậm hỏi:
"Nói vậy, Thẩm Tổng đã nghi ngờ ai sao?"
"Quyền.."
Nói được một chữ, sau đó đột ngột dừng lại.
Thẩm Xuân Giang toát mồ hôi lạnh, nếu nói ra là Quyền Hãn Đình, thì lão già
này nhất định sẽ tiếp tục hỏi tại sao Quyền Hãn Đình lại nhắm vào Minh Đạt.
Nếu dò hỏi tới cùng như vậy, mâu thuẫn giữa ông ta và Thẩm Loan sẽ không thể
che giấu được nữa.
Cũng chính là, việc ông ta chuyển nhượng một nửa số cổ phần cũng sẽ hoàn
toàn bị bại lộ...
Không, đây chắc chắn không phải kết quả mà ông ta dám nhìn!
"Quyền cái gì?"
Vị giám đốc dò hỏi, trong mắt lộ ra ý tứ sâu xa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.