Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
"Tất cả... đều đã tính trước!"
Một lúc lâu sau, Thẩm Xuân Giang mới nghẹn ngào nói một câu như vậy.
"Bằng chứng đâu?"
"... Không có."
Vị giám đốc kia không ngạc nhiên với câu trả lời này, hoặc là từ đầu đến cuối
ông ta không hề hy vọng vào Thẩm Xuân Giang—
"Chuyện này chính là không có bằng chứng! Tất nhiên, tôi nói chuyện này
không phải muốn gây phiền phức cho ai, tôi chỉ mong mọi chuyện đã như thế
này, không nên chối bỏ trách nhiệm nữa mà phải đưa ra biện pháp giải quyết!"
"Triệu đổng nói cũng có lý, sự việc đã xảy ra rồi thì phải giải quyết dứt điểm.
Chúng ta cứ đợi mọi chuyện lắng xuống, sau đó tính toán kỹ càng. "
"Vậy chủ tịch Thẩm có cách giải quyết chưa?"
Áp lực lại đổ lên đầu Thẩm Xuân Giang.
"..." Á khẩu không nói nên lời.
Một số giám đốc thở dài nhìn nhau.
Sớm biết Thẩm Xuân Giang chỉ tự cao tự đại, thực lực yếu kém, nhưng không
ngờ rằng ngay cả việc chịu trách nhiệm cơ bản như vậy cũng không làm được.
Thẩm Tông Minh bình tĩnh nhìn rõ tất cả mọi chuyện, con trai ông ta, người kế
vị mà một tay ông ta bồi dưỡng, nói rằng ông ta không hề thất vọng là giả.
"Chà, tạm thời không đề cập đến ba dự án này nữa, ông cũng nên đưa ra lời giải
thích về dự án Vịnh Thạch Tuyền cho chúng tôi chứ?"
Lại một kích chí mạng.
Thẩm Xuân Giang như đang ngồi trên đống lửa, lưng đổ mồ hôi lạnh, cùng lúc
máy điều hòa hướng gió ngay trên đỉnh đầu ông, khí lạnh thổi qua, áo sơ mi
dính vào thịt, dính nhớp lại đè nén.
"Nghe nói ngày hôm qua Cục Tài nguyên đất đai gọi điện tới, nói với tôi rằng
quyền sử dụng đất vẫn chưa được thay đổi, Cảnh Lâm không chịu ký tên. Sáng
sớm nay, có tin tức về việc buộc đình chỉ công trường. Việc này có thể giải thích
như thế nào?"
"Này......"
Thẩm Xuân Giang ánh mắt mơ hồ, khẽ liếc qua Thẩm Loan, đột nhiên bình tĩnh
lại.
"Dự án Vịnh Tuyền Loan vốn do Thẩm Loan phụ trách, xảy ra vấn đề, phải hỏi
cô ta mới đúng?"
Ngay lập tức, tầm mắt của mọi người ném về phía Thẩm Loan.
"Hả?"
Cô giả vờ kinh ngạc.
"Mấy người nhìn tôi làm gì? Bây giờ bộ phận dự án không còn thuộc quyền
quản lý của tôi nữa, tất cả tài liệu của dự án Vịnh Tuyền Loan cũng giao cho
Thẩm Như, lúc đầu là do mọi người ở đây thống nhất ý kiến, như thế nào, hiện
tại xảy ra vấn đề lập tức đổ lên đầu tôi?"
Sắc mặt của các giám đốc trở nên khó coi khi nghe những lời này.
Lúc đầu vì nể mặt Thẩm Xuân Giang, bọn họ ký vào sổ điều động nhân sự, sau
đó Thẩm Loam chủ động từ chức, bọn họ cũng không để ý, nhưng bây giờ lại tự
mang đá đập chân mình...
"Vậy cô có biết vấn đề nằm ở đâu không? Rõ ràng là chủ tịch của Cảnh Lâm đã
đồng ý, tại sao lại lật lọng, thay đổi đột ngột như vậy?"
Người hỏi là Lý Lập Đông, đã gần tám mươi tuổi, được mọi người kính trọng.
Ông ấy là người duy nhất phản đối việc điều chuyển Thẩm Loan khỏi bộ phận
dự án.
Mặc dù không thể xoay chuyển tình thế và thay đổi kết quả, nhưng Thẩm Loan
ghi nhận tấm lòng của ông ấy nên cũng nguyện ý có thái độ tốt với ông.
"Nếu ông muốn biết lý do, ông có thể xem kỹ quy cách hợp đồng."
Đôi mắt Thẩm Xuân Giang lộ ra căng thẳng.
Thẩm Tông Minh không ngạc nhiên, có vẻ ông ta biết các điều khoản bổ sung.
Tuy nhiên, đến bây giờ ông ta có thể chịu đựng mà không tức giận, đó là điều
Thẩm Loan không ngờ tới.
Lý Đổng hỏi:
"Hợp đồng có vấn đề gì vậy?"
Thẩm Tông Minh nhìn Thẩm xuân Giang, khuôn mặt già nua đột nhiên trầm
xuống:
"Còn không giải thích?!"
Người sau toàn thân chấn động:
"Đúng, đúng vậy, điều khoản bổ sung chỉ cho phép Thẩm Loan bàn bạc, còn
những người khác thì không được phép."
Sau khi Lí Lập Đông nghe xong, dáng người khẽ đung đưa:
"Thảo nào... thảo nào Cảnh Lâm nói trở mặt liền trở mặt..."
Mọi người lúc này mới nhận ra rằng, đuổi Thẩm Loan là một quyết định sai
lầm!
Phòng họp im lặng trong ba giây.
Đột nhiên...
"Nếu đã như vậy, chúng ta sẽ để Thẩm Loan tiếp tục bàn bạc Cạnh Lâm. Đương
nhiên, vị trí giám đốc dự án vẫn là của cô. Cô nghĩ thế nào?"
"Tôi thấy rất tốt."
"Quyết định như vậy..."
Suy nghĩ của mọi người đều thống nhất, ngay cả ông cụ cũng không có gì để
nói, nhưng không ai nhớ đến phải hỏi ý kiến của Thẩm Loan.
Như thể họ tặng một thứ gì đó cho cô, cô phải biết ơn mà nhận lấy.
Đáng tiếc Thẩm Như đã tính toán, trù tính mọi thứ, đến cuối cùng còn không
phải mất hết, đến cơ hội phản bác cũng không có, liền bị đánh bay ra ngoài.
"Xin lỗi, tôi cảm thấy không thích hợp."
Thẩm Loan nhẹ giọng nói, thành công khiến mọi người im lặng.
Lý Lập Đông khó hiểu:
"Cô... đây là gì?"
"Tôi nhớ khi tôi rời đi đã nói với nhiều vị giám đốc, nếu tôi đã đi, sẽ không dễ
dàng quay về."
Các giám đốc vô thức né tránh ánh mắt của cô.
Thẩm Loan câu môi:
"Các vị có thể không nhớ, nhưng tôi lại không dám quên."
Bầu không khí dần trở nên xấu hổ.
Thẩm Xuân Giang siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi, không ngờ Thẩm
Loan thật sự dám xuất hiện trong ban giám đốc, hơn nữa còn nói thẳng ra.
Lý đổng cau mày:
"Tôi có thể diễn giải hành vi hiện tại của cô...là uy hiếp không?"
Thẩm Loan rất thẳng thắn:
"Đương nhiên."
"..."
Bây giờ Lý Đổng không còn gì để nói.
Những người còn lại không dám nói lung tung.
Ngay cả Thẩm Tông Minh cũng không khỏi kinh ngạc, chưa nói đến hành vi
thừa dịp cháy nhà mà hôi của này, chỉ nói đến can đảm của cô thôi, cũng khiến
người ta có cái nhìn khác.
"Thẩm đổng, chuyện này không chỉ là chuyện chung của tập đoàn, mà còn là
chuyện riêng của nhà họ Thẩm Dù sao Thẩm Loan cũng là người của nhà họ
Thẩm, việc này tùy cô quyết định."
Lý Lập Đông nói xong, dường như lão sư ngồi thiền, không nói nữa.
Thẩm Tông Minh chậm rãi quét qua đám người:
"Những người còn lại là có ý kueens gì?"
Trịnh đổng đột nhiên nói với Thẩm Loan:
"Vậy phải làm sao cô mới chịu trở về bộ phận dự án tiếp quản dự án Vịnh
Thạch Tuyền?"
Thẩm Loan liếc nhìn Thẩm Tông Minh, lại hướng về phía Thẩm Xuân Giang
cười như không cười mà cong môi.
Vẻ mặt ông ta cứng đờ, mí mắt nhảy loạn xạ, trong lòng đột nhiên có dự cảm
xấu
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.