Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Thẩm Loan nói xong một hồi lâu, mọi người giống như bị điểm huyệt —
Động tác cứng đờ, biểu cảm trên gương mặt đờ đẫn.
Trong chớp mắt, dường như ngay cả không khí cũng bị đóng băng.
Sự im lặng bao trùm lên căn phòng.
"Cô nói cái gì?" Mặc dù là người quen chứng kiến những biến động to lớn như
Lý Lập Đông cũng không khỏi run giọng hỏi lại.
Thẩm Loan trấn tĩnh, nhìn lướt qua mọi người, giọng nói không chỉ chậm rãi,
thậm chí còn có một loại cảm giác nhàn nhã tự tại: "Tôi, Thẩm Loan, với tư
cách là một thành viên của Hội đồng quản trị, đề nghị cách chức tổng giám đốc
của ông Thẩm Xuân Giang."
"Ông ấy là ba của cô đấy!"
"Thế thì sao?" Ánh mắt của người phụ nữ lạnh lùng, giống như ngưng kết một
lớp sương lạnh, lạnh lẽo đến mức tột cùng, gần như là vô tình: "Trong thương
trường không có tình nghĩa cha con, ông ấy đã làm tổn hại đến lợi ích của công
ty, tại sao tôi lại không thể sử dụng quyền lợi của mình."
Lý Lập Đông: "Cô đừng quên rằng những vị cổ đông ngồi đây chưa chắc sẽ
nghe theo cô."
"Không yêu cầu tất cả mọi người phải gật đầu tán thành, chỉ cần số lượng người
đồng ý vượt qua một nửa, vậy thì kiến nghị này của sẽ được thông qua."
"Cô lấy đâu ra sự tự tin đó hả?"
Thẩm Loan cong môi: "Thành công hay là thất bại, thì phải thử mới biết được."
Cao thủ so chiêu, lý luận sắc bén, bên kia Thẩm Xuân Giang đã hoàn toàn nằm
trong trạng thái há hốc mồm, bởi vì kinh sợ mà hai mắt trợn trừng, khiến cho vẻ
mặt của ông ta nhìn qua vừa khôi hài và buồn cười.
Thẩm Xuân Giang biết, trong lòng Thẩm Loan có khúc mắc, thậm chí là oán
hận.
Nhưng không thể ngờ rằng cô lại làm chuyện tuyệt tình đến thế!
Không hề để ý đến tình nghĩa cha con, làm trò trước mặt đám đông, tuyên bố
muốn lôi ông ta xuống khỏi vị trí đang đứng.
Mặc kệ kết quả thế nào đi chăng nữa, thì mặt mũi này của ông ta cũng mất sạch
rồi!
Mà trận "nhà giàu nội chiến" không ngừng thăng cấp này đã thành công khơi gợi
lòng hiếu kỳ trong lòng mọi người đang ngồi tại đây.
Cô con gái thứ ba nhà họ Thẩm này đúng thật là một người thú vị!
Qua nhiều năm như vậy, nhà họ Thẩm được Thẩm Tông Minh quản lý đến mức
phòng thủ kiên cố, bên ngoài ai mà chả khen rằng "Gia phong nghiêm khắc, gia
giáo tốt đẹp" cơ chứ?
Ở trong giới thượng lưu cũng nổi danh lan xa, vô cùng nề nếp.
Nhà họ Thẩm giống như một tấm sắt, chặt chẽ vây giữ quyền lợi của tập đoàn,
cứ thế mà không cho những nhà khác có cơ hội ngóc đầu lên.
Bây giờ thì hay rồi, cùng nhau nội chiến, rất nhanh sẽ sụp đổ tan tành.
Bọn họ chỉ cần ngồi yên xem diễn là được.
Chỉ thấy Thẩm Tông Minh ngồi nghiêm chỉnh trên đầu, từ trước đến nay chưa
bao giờ bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, bây giờ trên khuôn mặt cũng tràn ngập sự
khiếp sợ và tức giận —
"Thẩm Loan, con có biết con đang làm cái gì không hả?!"
"Con đang rất tỉnh táo."
"Con có nghĩ đến hậu quả của chuyện này sẽ ra sao không?" Thẩm Tông Minh
cắn răng, gằn từng chữ: "Chuyện cách chức tổng giám đốc không phải là trò
đùa, việc này liên quan đến tương lai của cả tập đoàn sau này, ảnh hưởng đến
mỗi một nhân viên trong công ty."
"Một chiếc xe ngựa có thể chạy được không phải nhờ vào thùng xe có đẹp đẽ
sang trọng như thế nào, mà là nhờ vào con ngựa. Nếu như con ngựa mệt mỏi hết
sức rồi, cho dù thùng xe có xinh đẹp, cũng không thể thay đổi được sự thật là
tốc độ xe đã dần chậm lại. Cũng giống như một công ty, cho dù đã từng thịnh
vượng đến đâu đi chăng nữa, bề ngoài có ngăn nắp đẹp đẽ, được khen ngợi tâng
bốc cao đến mấy, không có một nhà lãnh đạo tài ba, thì sẽ chậm rãi lăn xuống
dốc."
Thẩm Loan hơi ngừng lại, tiếp tục nói: "Hội đồng quản trị được đại hội cổ đông
bầu ra, mục đích cơ bản nhất là muốn công ty thu được lợi nhuận, chúng ta mới
có tiền hoa hồng. Còn việc ai làm tổng giám đốc, do ai ra quyết sách, cơ bản
không quan trọng, quan trọng là — có thể thu lời."
Lời này chạm đến trái tim của mọi người đang ngồi đây.
Cổ đông để làm gì?
Đầu tư chia hoa hồng!
Ai có thể thay bọn họ kiếm được càng nhiều tiền, người đó chính là kẻ được tán
thành!
"Dối trá nịnh hót, ngụy biện vô căn cứ!" Thẩm Tông Minh hừ lạnh một tiếng,
khuôn mặt già cỗi âm trầm.
Cô nhoẻn miệng cười: "Tôi vẫn luôn tin tưởng rằng, người thông minh đều mắt
sáng như tuyết, mà các vị ngồi đây không có ai là kẻ ngốc cả."
Trương Dương tiếp lời: "Đã có người đưa ra ý kiến cách chức, vậy thì... có phải
chúng ta nên bắt đầu bỏ phiếu biểu quyết rồi đúng không nhỉ?"
"Anh —" Thẩm Xuân Giang cuối cùng phản ứng lại tình hình trước mắt rốt
cuộc là thế nào, chỉ vào Thẩm Loan, hai mắt đỏ lừ, cả người run rẩy.
"Đồ bất hiếu!"
Thẩm Loan không dao động, thậm chí ngay cả mắt cũng không thèm chớp.
Cô lẳng lặng ngồi ở nơi đó, vững vàng như Thái Sơn.
"Tôi không đồng ý!" Thẩm Tông Minh quát to, thái độ kiên quyết.
Không cần Thẩm Loan mở miệng, Trương Dương đã thay cô nói ra lời muốn
nói: "Ngài Thẩm, việc này không phải do mình ông một tay lộng hành, chúng ta
làm theo quy trình đi."
"Quy trình? Quy trình gì?" Nét cười lạnh lùng đến tận mắt, lộ rõ sự bá đạo, độc
tài.
"Tập đoàn Minh Đạt không phải do một người ngoài như anh có thể chỉ tay năm
ngón."
Có lẽ cũng là do vô cùng tức giận, nếu không Thẩm Tông Minh cũng sẽ không
buột miệng thốt ra lời nói không đúng mực và cổ hủ như thế này.
"Người ngoài sao?" Cười lạnh hỏi lại: "Ở đây ai mà không nắm giữ cổ phần
Minh Đạt, tiền bạc của chúng tôi đầu tư vào, kết quả lại trở thành người ngoài?
Có phải hay không chỉ có người nhà họ Thẩm mới xem như là người trong nhà?
Một mình tôi bị gạt bỏ thì không sao, nhưng ông để cho các vị cổ đông đang
ngồi đây làm sao mà chịu nổi? Dù sao thì bọn họ cũng không họ Thẩm."
Những lời này vừa nghe, chính là trắng trợn châm ngòi thổi gió, một người rớt
xuống nước, không bằng kéo cả thuyền xuống theo.
Nhưng không sánh được lời vàng ngọc, đều đâm vào đúng chỗ đau của mọi
người.
Vốn dĩ các thành viên của Hội đồng quản trị đều kín đáo phê bình các làm việc
ngang ngược, bá đạo độc quyền của Thẩm Tông Minh, nhưng nể tình lợi nhuận
thu về mỗi năm vẫn rất khả quan, đành mắt nhắm mắt mở cho qua.
Đến khi Thẩm Xuân Giang tiếp quản, bọn họ đều cho rằng Thẩm Tông Minh
muốn buông ra quyền thế rồi, nhưng không ngờ rằng vẫn còn muốn can thiệp
mọi nơi, tác phong độc tài chỉ có hơn chứ không có kém, chẳng qua chỉ là
chuyển từ quang minh chính đại sang ngấm ngầm mà thôi.
Bình mới rượu cũ, về mặt bản chất thì chẳng có gì khác nhau.
Nói thẳng ra là, chính là biến thái "cuồng khống chế", còn thật sự dám coi tập
đoàn như tài sản cá nhân của nhà họ Thẩm sao?
Nực cười!
"Tôi đồng ý với ý kiến của cổ đông Thẩm, vị tổng giám đốc này không có năng
lực, còn có người khác, không cần thiết phải thắt cổ trên một cái cây, chậm trễ
không chỉ là thời gian, mà còn là cơ hội kiếm tiền của mọi người."
"Tôi cũng tán thành! Từ xưa đến nay, ngồi ở vị trí cao đều là những người mạnh
mẽ, giỏi giang."
"Tổng giám đốc là người điều khiển của cả một công ty, ngay cả anh ta cũng đã
đi chệch khỏi quỹ đạo, vậy thì cả con thuyền sẽ đi về đâu đây?"
"..."
Nếu như Thẩm Minh Tông không phản ứng kịch liệt như vậy, có lẽ mọi người ở
đây sẽ suy nghĩ lại tình nghĩa kết giao nhiều năm qua mà nể mặt ông ta, ít nhất
thì thái độ của bọn họ cũng không ác liệt như lúc này.
Nói đi cũng phải nói lại, mỗi người đều có tính phản nghịch.
Bị ép buộc, luôn là chuyện khiến người ta không thoải mái, nuốt không trôi cục
tức, bèn thích gây chuyện.
Thẩm Tông Minh càng đè ép, phản lực bắn ngược lại càng mạnh.
Kể từ đó, mục đích trong những câu nói kia của Trương Dương liền đạt được.
Ông cụ lúc này mới lấy lại tinh thần, chính mình vậy mà lại trúng kế khích
tướng của đối phương, da mặt giật giật, gân xanh nổi lên.
Phải dùng đến ý chí lớn nhất mới không bùng nổ.
"Lão Lỹ thấy chuyện này thế nào?" Thẩm Tông Minh nhìn về phía Lý Lập
Đông, ánh mắt xoẹt qua tia âm trầm.
Người sau lại không tiếp thu ám chỉ của ông ta, khẽ than thở, bất đắc dĩ lắc đầu.
Ngụ ý: xu thế phát triển của tình hình, tôi cũng không thể ngăn được.
Vẻ mặt Thẩm Tông Minh sửng sốt, còn chưa kịp xua đi vẻ kinh ngạc —
Nghĩ đến ông ta oai phong nửa đời trước, đến cuối cùng lại lật thuyền trong
mương, bị chính cháu gái ruột lật thuyền trong mương.
Suy nghĩ này khiến cho ông ta cùng lúc cảm thấy xấu hổ và giận dữ, còn có một
chút buồn man mác cho kết cục của anh hùng.
Thẩm Tông Minh vẫn luôn hiểu rõ, Thẩm Xuân Giang không đủ tư cách để trở
thành người thừa kế, vừa bảo thủ cố chấp, lại hám công danh lợi lộc, nhưng một
khi bị người có lòng dạ khác theo dõi, những thứ đó sẽ trở thành nhược điểm trí
mạng của ông ta.
Còn Thẩm Xuân Đình thì càng vô dụng hơn.
Nhưng thật ra đầu óc của con trai Thẩm Xuân Hàng lại khá nhạy bén, cũng biết
biến báo, năng lực trên các phương diện cũng vượt qua hai người anh trai khác,
đáng tiếc chí hướng không đặt ở nơi đây.
Thẩm Tông Minh không phải chưa từng bắt ép, nhưng sau khi nhìn thấy anh ta
chán ghét như vậy, trong lòng cũng không nỡ, nên đành tùy theo ý anh ta.
Để đến bây giờ phải lâm vào cảnh không người để dùng, không ai hữu ích.
Giai đoạn biểu quyết cuối cùng, gần một nửa hội đồng quản trị đồng ý với ý
kiến của Thẩm Loan, việc cách chức tổng giám đốc Thẩm Xuân Giang đến đây
đã chắc như ván đóng thuyền.
Mặt mũi ông ta xám xịt như tro tàn.
"Cách chức thì dễ, nhưng để ai lên tiếp nhận vị trí này?" Một vị cổ đông bỗng
nhiên lên tiếng.
Có vài ánh mắt như có như không bắt đầu chú ý đến Thẩm Loan, mà Thẩm
Tông Minh vốn dĩ đang uể oải sau khi chịu đả kích bỗng bừng tỉnh, đột nhiên
ngồi thẳng dậy, ánh mắt lập tức khôi phục sự sắc bén và khôn khéo.
Thẩm Xuân Giang mặc dù trở thành quân cờ chết, nhưng vị trí tổng giám đốc
thì không thể rơi ra ngoài, chỉ có thể là họ Thẩm.
Tất nhiên là ngoại trừ kẻ vong ân bội nghĩa cắn ngược lại chủ Thẩm Loan này
ra.
"Các vị cảm thấy tôi như thế nào?"
"Tôi thấy tổng giám đốc Thẩm Xuân Đình cũng khá tốt."
Hai người gần như là đồng thời mở miệng, Thẩm Loan nói trước, sau đó là
Thẩm Tông Minh.
Nói xong, hiện trường đông cứng lại, ngay cả tiếng thở cũng có thể nghe thấy.
Đây là... lại tranh giành nữa sao?
Trong không khí tràn ngập mùi thuôc súng, mọi người thở mạnh không dám ho
he một câu.
Ánh mắt sắc bén của ông cụ híp lại, Thẩm Loan không né không tránh.
Bốn mắt nhìn nhau, tựa như đánh giáp là cà, đánh nhau tóe lửa trong không khí.
Tiếng tranh đấu leng keng vô hình vô thanh giống như đưa mọi người đến chiến
trường, trận chiến lớn chạm phát là nổ.
Một con cáo già xảo quyệt, một con nghé con mới sinh.
Đoán xem cuối cùng hươu chết về tay ai...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.