Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
"Lên cao rồi cảm thấy thế nào?" Ánh mắt thẳng tắp nhìn phía trước, người đàn
ông mở miệng hỏi.
"Rất tốt." Ngắn gọn dứt khoát.
Cô luôn thẳng thắn như vậy, thậm chí cũng rất tàn nhẫn.
Thẩm Khiêm nghiêng đầu, lọt vào trong tầm mắt là sườn mặt bình tĩnh của cô
gái, đường cong đẹp đẽ, lông mi chớp như lông vũ.
Anh ta sững sờ một cái chớp mắt, rất nhanh lại khôi phục như thường: "Trèo
càng cao, té càng đau."
Thẩm Loan cười khẽ, không cho là đúng: "Sao anh biết nhất định tôi sẽ bị ngã?"
Người đàn ông thoáng sững lại, biểu tình nghiêm túc: "Bởi vì, anh sẽ không để
em trèo lên quá cao."
Cao đến mức anh ta nhón chân cũng không đến, từ đây khoảng cách càng kéo
dài, cách càng ngày càng xa.
Thẩm Loan quay đầu, chế giễu đánh giá anh ta: "Anh không cho? Dựa vào cái
gì? Cũng phải nói, anh có bản lĩnh này sao?"
"Anh có bản lĩnh này hay không, vừa rồi không phải đã thấy được sao?"
"Cuộc họp vẫn chưa kết thúc." Cô nhắc nhở: "Vị trí chủ tịch thuộc về ai cũng
còn chưa quyết định mà."
"Em phải tin, hôm nay nếu anh tới đây thì tuyệt đối sẽ không tay không mà về."
"Vậy sao?" Cô cong môi: "Cho dù vào trong tay anh, thì sao anh biết tôi sẽ
không thể cướp lại?"
"Cướp? Em dựa vào gì để cướp? Quyền Hãn Đình?"
Thẩm Loan cong môi, cũng không nói tiếp.
Lửa giận trong lòng người đàn ông đột nhiên bộc phát, lời nói ra cũng mang
theo vài phần nghiến răng nghiến lợi, giống như thì thào: "Vì sao em không thể
an phận một chút?! Cứ bướng bỉnh như vậy thì đối với em có chỗ tốt?"
Lúc đầu anh ta đối với Thẩm Loan có thể mở một mắt nhắm một mắt, những
hành động nhỏ và ít tâm tư đó, chỉ cần không ảnh hưởng quá lớn đến toàn cục,
thì hoàn toàn có thể bỏ qua.
Thậm chí, Thẩm Khiêm còn vui vẻ thưởng thức tư thái đấu tranh của cô.
Giống một đóa hoa hồng có gai, lay động trong gió.
Tuy xinh đẹp mê người, nhưng cũng giấu đầy nguy hiểm.
Anh ta xem mình như người làm vườn, dung túng cùng cưng chiều để tưới
nước, nhìn cô phát triển từng chút một, dần dần nở rộ.
Nhưng Thẩm Khiêm trăm triệu lần không ngờ tới, anh ta nhất thời buông thảvậy
mà lại làm dã tâm của cô lớn hơn, được một tấc lại muốn tiến một thước.
Cuối cùng náo loạn lên cả hội đồng quản trị, không chỉ lật đổ chức vị của ba
ruột, mà còn đối chọi gay gắt với ông nội.
"Lá gan của em đúng thật là càng lúc càng lớn." Anh gằn từng chữ một, cắn
chặt quai hàm.
Hiển nhiên đã cực kỳ giận dữ.
Nhưng, thái độ của Thẩm Loan lại tạo nên sự đối lập rất rõ ràng, cô tĩnh lặng
giống như một hồ nước sâu.
Mặc cho Thẩm Khiêm vỗ vỗ thế nào, cũng không hề gợn sóng.
Chỉ nói: "Anh có thể xuất hiện ở hội đồng quản trị, tôi rất bất ngờ."
"Sao thế, em cho rằng anh đã đi Bắc Hải sao?"
Thẩm Loan nhìn chằm chằm anh ta, như muốn đục một lỗ trên mặt anh ta.
Thẩm Khiêm nho nhã cười, không nóng không lạnh: "Anh rất tò mò, em có
quan hệ ở Bắc Hải từ đâu ra, mà lại có bản lĩnh chọc được cái sọt lớn như vậy?
Vì để dẫn dắt anh rời đi, em đúng là..." Trong mắt người đàn ông lóe lên một tia
sắc lạnh: "Hao tổn tâm huyết!"
Một ngày trước khi triệu tập hội đồng quản trị, công ty con Bắc Hải đột nhiên
truyền đến tin tức, hạng mục nhà vườn của bất động sản Vinh Hoa, trong quá
trình đấu thầu bị điều tra ra cạnh tranh ác ý, tiết lộ giá thầu của đối thủ.
Mà tất cả chứng cứ đều chỉ về phía bất động sản Thiên Thủy!
Người phụ trách của công ty đã bị giam giữ, là bộ phận pháp lý liên hệ với anh
ta.
Thẩm Khiêm lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, dứt khoát thu dọn hành lý định bay
đến Bắc Hải.
Trước khi lên máy bay, anh ta lại đột nhiên lựa chọn ở lại, phái phó tổng giám
đốc qua đó giải quyết vấn đề.
"Sao anh nhận rađược?" Âm điệu của Thẩm Loan lạnh xuống.
"Bắc Hải này, em không cảm thấy quá kỳ lạ à?"
Thẩm Loan nhướng mày, tuy rằng có nghi ngờ, nhưng không tùy tiện mở miệng
dò hỏi.
Trước khi không rõ tình hình, nói nhiều sai nhiều, đây là điều cơ bản.
Nếu như cần thiết, cô có thể trầm ổn hơn bất kỳ ai khác...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.