Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Đạt được nguyện vọng, đâu đã vào đấy.
"Tan họp!"
Thẩm Loan đứng dậy rời đi, Thẩm Khiêm đuổi theo: "Nói chuyện không?"
"Nói cái gì?"
"Chủ tịch mới và CEO mới, em nói nói chuyện gì?"
Thẩm Loan nhướng mày.
Người đàn ông không tránh ánh mắt cô, mặc kệ đánh giá.
"Lúc nào?" Cô thu hồi tầm mắt, bình tĩnh mở miệng.
"Bây giờ vừa lúc ăn cơm trưa, đi thôi."
Bóng dáng hai người cùng rời dừng trong mắt những người khác, lập tức hiện
lên vẻ quái dị.
"Này...tình huống này là thế nào?"
"Không phải vừa rồi hai người bọn họ còn đang đối chọi gay gắt, một hai phải
đấu đến mày chết tao sống à, sao lúc này lại hẹn nhau ăn cơm?"
"Dù sao cũng là anh em..."
"Thẩm Loan kia sao? Làm loạn điên cuồng ngay cả ba ruột, ông nội không
nhận, chẳng lẽ còn để ý một người anh cùng cha khác mẹ à?"
"Cô nói... Hai người bọn họ vừa rồi có phải đang diễn kịch không? Giả vờ như
nước với lửa, thật ra lại là các vì sở cầu*."
* hoàn thành nhu cầu của mỗi người.
"Cầu cái gì?"
"Chuyện này không phải rất rõ ràng sao? Một người đoạt vị trí chủ tịch, cắm rễ
ăn sâu vào; một người ngồi vào ghế CEO, danh chính ngôn thuận tiến vào tập
đoàn."
Thẩm Khiêm là người thừa kế tiếp theo của Minh Đạt, nhưng chỉ làm một vị trí
nhàn rỗi, phần lớn thời gian để kinh doanh công ty bất động sản của mình.
Mọi người đều nói anh ta không đi con đường bình thường, tự mình gây dựng
sự nghiệp, nhưng nào biết trong đó không có tâm tư của Thẩm Xuân Giang?
Dù sao, năng lực của con trai cũng mạnh hơn của ba, ai lại tình nguyện để một
bản sao của mình đè đầu cưỡi cổ mình?
Hơn nữa, Thẩm Xuân Giang coi mình như người quyết định tối cao của tập
đoàn, dùng từ "vua một cõi" để hình dung tác phong làm việc cũng không quá,
gọi là "Đế vương nằm bên cạnh há lại cho người khác ngủ yên"?
*Ẩn dụ về việc không cho phép người khác xâm phạm lợi ích của mình.
Mà Thẩm Khiêm nhìn như ôn hòa, không tranh giành, nhưng anh ta vẫn là một
thương nhân.
Thương nhân thì không có khả năng từ bỏ việc kiếm tìm ích lợi, chẳng qua là
giấu sâu bao nhiêu thôi.
"Lông vũ ngày càng nhiều, chim non cũng phải bắt đầu một mình đảm đương
công việc thôi."
"Năm tháng không buông tha con người, chúng ta già rồi..."
"Quan tâm ai làm tổng giám đốc hay CEO làm gì, chỉ cần có thể kiếm tiền cho
tập đoàn, hoa hồng trong tay mỗi năm không khiêm tốn quá là được, còn lại thì
làm lơ đi."
"Chỉ sợ có người không thoải mái."
"Bị sói con tự mình dạy dỗ đoạt bát cơm, còn dẫm đạp trên mặt mấy cái, mặt
mũi mất hết, có thể thoải mái mới là lạ!"
"Vậy thì trách ai được? Tự mình nuôi được đứa con gái tốt mà..."
Mấy người trao đổi ánh mắt với nhau, cười vui sướng khi người gặp họa.
Bọn họ đã sớm không vừa mắt Thẩm Xuân Giang...
Loảng xoảng ——
Âm thanh nặng nề rơi xuống đất, cùng với tiếng pha lê vỡ vụn, thoáng chốc
truyền khắp phòng.
Giang Lăng nghe thấy tiếng động bên trong, dưới chân cứng lại, bàn tay vốn
đang nắm tay nắm cửa chậm rãi thu về, rũ xuống bên hông.
Đến rồi! Lại hỏng một cái gạt tàn thuốc rồi.
Lúc này cô ta vẫn không nên đi vào trong thì hơn.
Miễn cho tai họa đổ xuống đầu.
Giang Lăng xoay người rời đi, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho trợ lý sinh hoạt,
nói anh ta đi mua một cái gạt tàn mới.
Nhưng sau khi nghĩ lại, bây giờ Thẩm Xuân Giang cũng không phải tổng giám
đốc, văn phòng này rất nhanh sẽ không còn thuộc về ông ta, vậy cần gì dùng gạt
tàn thuốc nữa?
"Trợ lý tổng giám đốc" này của mình có lẽ cũng không làm được bao lâu nữa
đâu.
Có phải nên chuẩn bị một phong bì《 đơn từ chức 》 dự phòng không?
Giang Lăng cười tự giễu.
Cô ba nhà họ Thẩm đúng là nhân vật thú vị!
Nhiều năm như vậy rồi, mấy lão già của hội đồng quản trị kia ai mà không
mong Thẩm Xuân Giang tèo khỏi vị trí tổng giám đốc kia sớm một chút, vậy mà
không ai thành công.
Chỉ có Thẩm Loan...
Người khác làm được, cô có thể làm được; người khác không làm được, cô
cũng có thể làm được!
Đột nhiên, điện thoại nội bộ vang lên, Giang Lăng bước nhanh trở lại vị trí của
mình, nhấn nghe, thái độ vẫn cung kính như cũ.
"Chủ tịch Thẩm?"
"Gọi Thẩm Khiêm tới cho tôi!"
"Vâng."
Trong văn phòng, Thẩm Xuân Giang lạch cạch một tiếng gác xuống điện thoại,
tức giận đến ngã ngồi trên ghế da, không ngừng thở dốc.
"Đứa con gái khốn kiếp!"
Không gian lớn như vậy mà chỉ quanh quẩn tiếng gào thét của ông ta, nhưng
không có người đáp lại, chỉ có ông ta đang tức giận thôi.
Năm phút sau, Giang Lăng tiến vào.
Không nhìn thấy ngưòi muốn gặp, lông mày Thẩm Xuân Giang vốn đang nhíu
chặt lại càng nhíu hơn: "Người bảo cô gọi đâu?"
"Xin lỗi, lúc tôi đi qua, giám đốc Thẩm đã đi rồi."
"Nó đi đâu?"
"Nghe nói, là đi cùng cô ba."
Sau khi Thẩm Xuân Giang nghe xong, ánh mắt liên tục nhấp nháy: "Sao chúng
nó lại đi cùng nhau?"
Giang Lăng không thể nào biết được, cho nên chỉ có thể trầm mặc.
Cũng may, Thẩm Xuân Giang cũng không phải thật sự muốn từ miệng cô ta hỏi
ra đáp án, khoát tay, vẻ mặt bực bội: "Cô đi ra ngoài đi."
"Tổng giám đốc Thẩm..."
"Còn có việc gì?"
"... Ông cụ Thẩmmời ngài qua đi một chuyến."
Thẩm Xuân Giang theo bản năng tê dại da đầu, vết thương do cây gậy sau lưng
hình như lại bắt đầu đau.
Hai mươi phút sau, Thẩm Xuân Giang ra khỏi văn phòng của Thẩm Tông Minh,
không chỉ vẻ mặt chán nản, mà trên trán còn có vết thương.
Nhìn qua giống bị cái gì đó làm bị thương, máu theo thái dương chảy xuống má,
làm cho mấy người giả bộ đi ngang qua nhưng thật ra là đang rình coi đều rất sợ
hãi.
Đây là... lại bị đánh?
Còn thấy đỏ...
Xem ra, ông cụ lúc này thật sự tức giận, ra tay tàn nhẫn.
Bên này, gió thảm mưa sầu, mây đen mù sương; còn bên kia, nhìn như bình
tĩnh, nhưng thật ra lại giương cung bạt kiếm.
"Bít tết ở đây không tệ." Thẩm Khiêm khép lại menu, nói mấy món với người
phục vụ.
Đang nói là tiếng Pháp.
Thẩm Loan nhướng mày, cũng chỉ mấy món mình thích, gan ngỗng, trứng cá
muối giá cả xa xỉ, đương nhiên cũng dùng tiếng Pháp.
Không phải cô cố ý khoe tài, mà là mấy món ăn trên thực đơn đều là tiếng Pháp,
không nói thì không được.
Sau khi Thẩm Khiêm nghe xong, hình như có chút kinh ngạc: "Học lúc nào?"
Thẩm Loan đã có thể hiểu được ánh mắt đó, kinh ngạc là giả, dò xét và tìm tòi
nghiên cứu là thật, nhàn nhạt nói: "Ở học viện Khởi Hàng."
"Anh không nhớ là có khóa tiếng Pháp."
"Không có, thì không tự học được à?" Cô hỏi lại, nhưng có vẻ uể oải, không
muốn nói chuyện.
Thẩm Khiêm cũng không tiếp tục truy hỏi.
Thẩm Loan yên lặng cong môi, hình như có chút mỉa mai.
Tới loại chỗ này ăn cơm, thực đơn lại toàn tiếng Pháp, thật sự xem cô là kẻ
ngốc, không nhìn thấy đang thử cô sao?
Rất nhanh, bít tết được đưa lên.
"Em ăn được hết ư?" Thẩm Khiêm nhìn hai phần bít tết trước mặt cô, dở khóc
dở cười.
Anh ta biết Thẩm Loan có thể ăn nhiều, nhưng thật sự chưa từng nghĩ cô ăn
nhiều vậy.
Gần như là gấp hai anh ta.
"Sao thế, anh tiếc tiền à?" Thẩm Loan cười như không cười.
"Không tiếc đâu, em tự nhiên đi." Người đàn ông xua tay, ý cười dường như
muốn tràn ra hốc mắt.
Lúc Thẩm Khiêm không cười thì giống như con suối trong veo, róc rách dịu
dàng, còn lúc cười rộ lên, con suối này sôi trào, hóa thành sương mù lượn lờ,
khuôn mặt mờ mịt, lại càng không thấy rõ mặt thật của anh t.
Nếu để những giám đốc đó nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chỉ sợ sẽ nghẹn họng
trân trối, khó mà tin được.
Rõ ràng một tiếng trước hai người còn cạnh tranh đối địch, bây giờ lại ở chung
hài hòa.
Nhưng ai biết sự hài hòa này là thật hay giả?
Cuộc sống này là sân khấu lớn, mà hóa trang lên sân khấu thì không bao giờ chỉ
có một màn.
Có thì chẳng qua là lúc nãy cậu bỏ đi, tôi lên sân khấu mà thôi.
Đối với đồ ăn, Thẩm Loan trước đến nay luôn rất chuyên chú.
Hiển nhiên, Thẩm Khiêm cũng biết rõ thói quen này của cô.
Cho nên trong lúc dùng cơm, hai người cũng không nói gì, chỉ có thể nghe thấy
tiếng vang nhỏ khi dao nĩa chạm vào dĩa.
Ăn no đến tám phần, Thẩm Khiêm đặt bộ đồ ăn xuống, ưu nhã lau miệng.
"Em xem, tranh đến cuối cùng, em cũng không phải là người thắng duy nhất."
Thẩm Loan ngừng lại, giương mắt nhìn anh ta...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.