Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Thẩm Loan đã rời nhà hàng được một đoạn xa, bỗng điện thoại bắt đầu rung.
Có tin nhắn gửi đến.
Cô nhấn mở, người gửi là --- Thẩm Khiêm.
【 Đừng quên, em còn nợ anh một bữa cơm. 】
Thẩm Loan giúp anh ta đạt được vị trí CEO, Thẩm Khiêm mời cô ăn cơm.
Cũng giống như vậy, Thẩm Khiêm giúp cô, cô cũng nên mời khách.
Đọc trong hai giây, cười nhạo một tiếng rồi thuận tay xóa đi, Thẩm Loan bước
nhanh về phía trước.
Nửa tiếng sau, về lại sơn trang Đông Ly.
Vừa khóa kỹ cửa xe, mới đưa mắt đã nhìn thấy Quyền Hãn Đình mặt mày vui
vẻ chờ ở trước cửa.
Anh mở hay tay ra: "Chúc mừng chiến thắng trở về."
Thẩm Loan bước nhanh hơn, cuối cùng thậm chí còn chạy chậm, ngã vào trong
lòng ngực dày rộng của người đàn ông: "Sao anh biết chắc chắn là chiến thắng
trở về?"
"Không thì sao?"
"Cũng có thể thua."
"Sẽ không." Anh lắc đầu, ánh mắt sâu xa kiên định.
"Vì sao?"
"Anh sẽ không để em thua."
Thẩm Loan nhẹ nhàng cọ xát ở trong lòng ngực anh, giọng nói mềm mại: "Cảm
ơn..."
"Chỉ nói như vậy?"
"Không thì sao?" Cô nhướng mày.
"Tam ca không ở đây, ngũ ca đang bế quan, tiểu thất còn đang ngủ, Lăng Vân
và Sở Ngộ Giang vừa mới đến sân tập bắn dưới lòng đất."
"Cho nên?"
Quyền Hãn Đình dùng một tay ôm ngang cô lên: "Em hoàn toàn có thể tự mình
bày tỏ lòng biết ơn!"
"Shh! Thả em xuống..."
"Đi thôi!" Quyền Hãn Đình trực tiếp bế cô lên tầng hai, hai cánh tay cường
tráng mạnh mẽ, bộ ngực rắn chắc.
Lúc này, sự chênh lệch về thể lực giữa nam và nữ rất rõ ràng.
Nhưng Thẩm Loan có giãy giụa như thế nào, anh cũng không nhúc nhích tí nào.
Rầm ---
Cửa phòng ngủ bị đá ra một cách thô lỗ, sau đó lại bị một chân đá khép lại.
Chuyện gì đã xảy ra bên trong, trừ hai người trong cuộc, ai cũng không biết.
Cửa lại mở ra lần nữa đã là hai tiếng sau.
Quyền Hãn Đình như con báo đang nghỉ ngơi dưỡng sức, ngủ đông lâu dài, cuối
cùng đưa ra một đòn áp đảo.
Sau khi xé ra nuốt vào bụng, ăn uống no nê rồi bước đi tao nhã tuần tra lãnh thổ.
Mà Thẩm Loan thì ủ rũ đi theo sát ở phía sau, ngoại trừ bước chân có chút
không bình thường ra, còn lại vẫn như thường.
Vận động thể lực làm người ta khó có thể chống đỡ, nếu có thể, cô cũng muốn
nghiêng đầu nằm ngủ, nhưng có việc để ở trong lòng còn chưa giải quyết sạch
sẽ, căn bản là không thể ngủ được.
"Đừng đi nhanh như vậy..." Thẩm Loan nhấc chân đuổi theo, kéo cánh tay của
người đàn ông.
Anh ngoan ngoãn đi chậm lại, rũ mắt, ánh mắt dừng ở hình ảnh cánh tay hai
người đang giao nhau: "Sao, còn muốn một lần nữa?"
"... Đứng đắn một chút được không?!"
"Bây giờ gia rất không đứng đắn?!"
Thẩm Loan mỉm cười, vô tình nói toạc ra sự thật: "Đương nhiên, anh không
những không đứng đắn mà còn già, hợp lại thành --- già mà không đứng đắn!"
Quyền Hãn Đình tức đến bật cười, đôi tay giữ chặt vòng eo thon nhỏ của cô,
dùng sức một chút, hai chân Thẩm Loan đã rời mặt đất, cả người cũng bị anh
nhấc lên.
Như vậy giống như bưng một món ăn.
Thẩm Loan: "..."
"Gia già, hửm?" Âm cuối cao lên, giọng nói nguy hiểm.
"Anh nổi điên cái gì? Mau để em xuống."
"Già hay không, lặp lại lần nữa." Đàn ông, đặc biệt là đàn ông có bạn gái nhỏ
hơn mình quá nhiều, bàn về vai vế có thể coi như là cháu gái thì vô cùng nhạy
cảm với vấn đề tuổi tác này.
Xem tư thế này, phải hỏi ra được câu trả lời hài lòng mới chịu bỏ qua.
Một bên Thẩm Loan đỡ lấy vai anh để giữ cân bằng, một bên thì cười vô cùng
vui vẻ: "Anh có ngây thơ không thế?"
"Nói! Gia không già!"
"Anh đang uy hiếp! Nói ra cũng không phải là thật lòng." Thẩm Loan kiêu ngạo
hiếm thấy.
"Anh không quan tâm em thật lòng hay không, ngoài miệng êm tai là được."
"Anh không biết xấu hổ."
"Không biết thì không biết, cho nên, em nói nhanh đi."
Thẩm Loan nhấp môi, bắt đầu nói điều kiện: "Anh thả em xuống trước."
"Em nói trước."
"Anh thả trước."
Bốn mắt nhìn nhau, hai người âm thầm phân cao thấp.
Cuối cùng, Quyền Hãn Đình thỏa hiệp trước, để cô xuống, sức lực nhẹ nhàng
chậm chạp.
Thẩm Loan đứng vững trên đất.
"Anh không già, được chưa?!"
"Thế còn tạm được." Nói rồi, ngón trỏ bóp mũi cô một cái: "Lần sau, còn dám
nói gia già xem?"
"Nói thì sao?" Thẩm Loan nhướng mày, vẻ mặt đầy kiêu ngạo ương ngạnh.
"Vậy thì dùng cách vừa rồi để tạ tội."
Thẩm Loan: "..." Ông già lưu manh.
"Nói chuyện nghiêm túc." Cô đột nhiên nghiêm nghị: "Mượn phòng làm việc và
Sở Ngộ Giang một chút."
"Có chuyện gì?"
"Điều tra người."
"Ai?"
"Thẩm Khiêm."
Quyền Hãn Đình vừa nghe đến cái tên này liền nhíu mày theo thói quen, đến
giờ anh vẫn còn nhớ rõ cái lắc tay tên "nước mắt của Ares".
Tuy rằng đã bị Thẩm Loan trả lại, nhưng ý nghĩ dơ bẩn rõ như ban ngày, cũng
không thể vì đã "trả lại lắc tay" mà chọn làm như không thấy.
Vì vậy Thẩm Khiêm đã vào sổ đen của anh.
Vừa nghe, sắc mặt lục gia đã tối xuống: "Em điều tra cậu ta làm gì?"
"Rõ ràng em đã bảo Dịch Hoằng làm ra chút vấn đề ở bên Bắc Hải để dẫn anh
ta qua. Theo sự hiểu biết của em với anh ta, chắc chắn Thẩm Khiêm sẽ tự mình
giải quyết! Nhưng lần này, ngay cả vé máy bay anh ta cũng đã đặt rồi, lại đột
nhiên đổi ý, xuất hiện ở trong hội đồng quản trị, em không tin sẽ trùng hợp như
vậy! Chắc chắn có người mật báo cho anh ta, hoặc đã ám chỉ gì đó, nếu không,
anh ta sẽ không xuất hiện đúng lúc như vậy!"
"Em rất hiểu cậu ta?" Điểm chú ý của người nào đó lại kỳ lạ như vậy.
Thẩm Loan: "... Em nghiêm túc, anh đừng gây chuyện."
Quyền Hãn Đình suy tính một chút: "Kế hoạch của em còn có ai biết?"
"Trừ anh ra thì là Miêu Miêu."
Nhưng mà hai người này đều không thể để lộ bí mật...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.