Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 653: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố - Chương 653



"Bảo Sở Ngộ Giang đi điều tra một chút thì sẽ biết."

"Vâng, em cũng nghĩ như vậy."

Phòng làm việc.

Tiếng gõ cửa truyền đến, cùng với tiếng "vào đi", Sở Ngộ Giang đẩy cửa bước

vào.

"Cô Thẩm?"

"Trước đây anh luôn theo dõi Thẩm Xuân Giang và tình nhân kia của ông ta,

người có đủ dùng không?"

"Gia chúng ta không thiếu nhất là người. Cô còn có gì phân phó?"

Nói chuyện với người thông minh là thoải mái nhất.

Một chút là hiểu.

Thẩm Loan cong môi: "Phái những người này đi điều tra Thẩm Khiêm một

chút."

"Về mặt nào?"

"Ngày hôm qua, rõ rành anh ta đã đặt xong vé máy bay đến Bắc Hải, nhưng trên

đường bỗng nhiên đổi ý, từ chối lên máy bay, sau đó lại phái phó tổng giám đốc

đi xử lý vấn đề. Trong lúc đó, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó mới làm anh ta

dứt khoát thay đổi ý định, kết quả, hôm nay lại xuất hiện ở trước hội đồng quản

trị.

Sở Ngộ Giang như suy nghĩ gì đó: "Tôi hiểu rồi."

...

Hôm sau, Thẩm Loan nhậm chức ngày đầu tiên với tư cách là chủ tịch của Minh

Đạt.

Không đi thẳng lên tầng 33 trước mà đi đến phòng dự án trước.

"Chủ tịch Thẩm ---" Theo tiếng hét phấn khích chói tai của Quan Hân Đồng,

mọi người sôi nổi nhìn sang.

Giây tiếp theo, toàn bộ phòng dự án đều sôi sục.

"Chủ tịch Thẩm! Cuối cùng cô cũng về rồi ---"

"Cô không biết đâu, trong khoảng thời gian này chúng tôi ở trong tay Thẩm

Như không biết nên gọi là ngày tháng gì nữa."

Ưu điểm của Thẩm Như là "bình dị gần gũi", nhưng dưới sự cô lập không dấu

vết của tất cả mọi người trong bộ phận, ưu điểm duy nhất này cũng không còn

sót lại được hút gì.

So về năng lực làm việc và quyết định quyết đoán, cô ta đều không bằng Thẩm

Loan.

Đây chính là thứ gọi là, không có đối lập thì không có thương tổn.

Sau gần nửa năm được Thẩm Loan đào tạo, nhóm người trong bộ phận dự án

này đã từ từ quen với phong cách làm việc mạnh mẽ quyết đoán của cô, tất

nhiên cũng đã nếm được trái ngọt thành công khi nghiệm thu kết quả, không chỉ

có địa vị ở công ty tăng lên hàng ngày, mà thu nhập cũng tăng vọt với tốc độ mà

mắt thường có thể thấy được.

Nhưng Thẩm Như gần đầy như sợ người khác không biết cô ta là quan mới

nhậm chức, đốt đi quy định này đến quy định khác, không ngoài dự kiến, đều là

quy định trái ngược với Thẩm Loan.

Ví dụ như, trước kia phải mất ba ngày đến một tuần để nộp đơn lập dự án và

cho ra kết quả phê duyệt, mục đích chủ yếu là để người khởi xướng dự án có

được khoảng thời gian nhất định để nghĩ về ưu và nhược điểm của dự án này,

cuối cùng có nên lập hay không.

Trong lúc đó, bất cứ lúc nào cũng có thể xin rút lại.

Tương đương với cho mọi người một thời gian bình tĩnh.

Theo thống kê, từ khi quy định thực thi tới nay, "tỉ lệ phế phẩm" đã từng thấp đến

3%, giảm bớt được một nửa so với trước đây, khoản lỗ vốn đã giảm bớt được cả

triệu, hiểu quả rõ rệt.

Nhưng gần đây Thẩm Như cũng không biết là thể hiện ra hiệu suất cao của

mình, hay là dễ nói chuyện, rút ngắn thời gian lại đến còn một ngày.

Chỉ cần nộp lên, cô ta xem xong lập tức phê duyệt.

Kết quả, nửa tháng ngắn ngủi, "tỉ lệ phế phẩm" vẫn luôn duy trì ở mức thấp lại từ

từ tăng lên, mọi người càng thêm cảm thấy cô ta không có năng lực, còn thích

gây chuyện.

"Chuyện xảy ra trước hội đồng quản trị ngày hôm qua, bây giờ đã truyền khắp

toàn bộ trên dưới công ty, cô thật đỉnh!"

"Mọi người đều nói cô là "thiết nương tử", chỉ đến cuối cùng mới hiện ra.

"Sau này bộ phận dự án của chúng ta trực thuộc văn phòng chủ tịch, điều này có

xem như là... giai cấp đặc quyền gì không?"

"Sau này công ty tụ họp, đến lượt những bộ phận khác ra vẻ đáng thương tới

nịnh bợ cái chân thối của chúng ta, vừa nghĩ đã thấy sướng rồi!"

"..."

Bên ngoài vui vẻ náo nhiệt, phòng làm việc giám đốc lại lặng như tờ, nếu không

phải còn có một người sống thì sự lạnh lẽo thê lương này có thể so với nghĩa

trang rồi.

Đôi mắt Thẩm Như trống rỗng, đôi tay sửa sang lại tài liệu một cách máy móc,

giống như con rối bị hút hết hồn.

Bên tai truyền đến một tràng cười vang, giống như giễu cợt, lại giống như châm

biếm.

Khoảng khắc đó, Thẩm Như bỗng nhiên có loại thản nhiên và nhẹ nhõm như

bụi bậm lắng xuống.

Chờ đợi khó khăn hơn tưởng tượng rất nhiều, chuyện gì đến cũng phải đến, phải

xảy ra thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra---

Cô, đã trở lại.

Thẩm Loan, rốt cuộc đã trở lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.