Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
"Bây giờ đã bắt đầu thu dọn đồ đạc rồi à?"
Một giọng nói hài hước vang lên từ phía sau, động tác của Thẩm Như dừng lại,
vẻ mặt cứng đờ.
Chậm rãi quay đầu lại, gương mặt cười như không cười kia của Thẩm Loan
xuất hiện ở trước mắt.
Cô ta nhếch miệng, ánh mắt lại hoàn toàn lạnh lẽo: "Bây giờ mày rất đắc ý?"
"Đắc ý?" Thẩm Loan nhướng mày, tựa như khó hiểu, lại giống như chê cười:
"Nếu chị chỉ chuyện cách chức giám đốc bộ phận dự án của chị, vậy thì đúng là
không có gì để đắc ý."
Ánh mắt Thẩm Như căng thẳng, con ngươi co rút: "Ngạo mạn!"
"Thứ vốn dĩ không thuộc về chị, bây giờ vật về nguyên chủ, chuyện thường tình
thôi. Tất nhiên cũng chưa nói tới đắc ý hay không đắc ý gì, bởi vì --- không hề
có cảm giác thành tựu."
Cô nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng dừng ở trong tai Thẩm Như, lại thành
nhục nhã: "Mày cho rằng mày là cái thá gì?! Nếu không phải mày có chỗ dựa,
mày còn có thể kiêu ngạo như vậy sao?"
Thẩm Loan bình tĩnh nhìn cô ta tức muốn hộc máu, ý cười không thay đổi.
Cô càng như vậy, Thẩm Như lại càng tức giận, dưới cơn nóng giận, gì cũng dám
nói: "Mày cho rằng mấy rất lợi hại? Rất có thủ đoạn sao? Hừ..."
Người phụ nữ người mỉa, ánh mắt đan xen đố kị và chán ghét, điên cuồng và
hận thù quấn lấy nhau, khuôn mặt vốn xinh đẹp cũng bị biểu cảm lố lăng mà có
vẻ dữ tợn đáng sợ.
"Không có Quyền lục gia, Thẩm Loan mày chỉ là cái rắm! Nói cho cùng, cũng
chỉ là lợi dụng cơ thể dựa vào đàn ông để thượng vị, mày có tư cách gì mà diễu
võ dương oai?"
Thẩm Loan không bực không giận, nhìn cô ta thật sâu một cái: "Chẳng lẽ chị
không có?"
Mắt Thẩm Như lóe lên: "Mày, nói bậy bạ cái gì?!"
"Tôi nói gì, chị còn không hiểu?" Âm cuối kéo dài, ý tứ sâu xa.
Người Sở Ngộ Giang phái ra đã gửi tin tức về, khoảng thời gian Thẩm Như ở
Quảng Đông cũng không sạch sẽ gì.
Hẳn là đối phương ở chỗ đó cũng có chút thế lực, người phái tới đây gây trở
ngại không ít, nhưng chỉ cần đã làm, thì đều sẽ để lại dấu vết.
"... Bớt giả thần giả quỷ đi, căn bản là không nghe hiểu mày đang nó cái gì!"
"Nghe hiểu cũng được, không nghe hiểu cũng được, nhớ kỹ một câu là được."
"Câu gì?"
Thẩm Loan: "Nếu không muốn người khác biết, trừ khi mình không làm."
Dáng vẻ lạnh nhạt của cô làm lòng Thẩm Như vốn đã hoảng loạn lại càng thêm
vài phần nặng nề và lo lắng.
Hẳn là sẽ không...
Cảnh Ngạo ở Quảng Đông tốt xấu gì cũng được người tôn xưng một tiếng "gia",
sẽ không bị người khác dễ dàng tra xét được lý lịch như vậy...
Thẩm Loan đang lừa cô ta!
Chắc chắn là như vậy!
Cho nên, tuyệt đối không thể nhận!
Cô ta thở sâu, ổn định tinh thần.
Nhưng Thẩm Loan căn bản không quan tâm rốt cuộc cô ta có nhận hay không,
chỉ cần muốn điều tra, thì chắc chắn sẽ có kết quả!
Chỉ là vấn đề thời gian.
"Nếu tôi là chị, một khi đã là kẻ tiểu nhân, thì có thể khiêm tốn liền tuyệt đối
không khoe khoang. Đã leo lên vị trí cao, lại không có năng lực làm mọi người
tin tưởng, còn hô mưa gọi gió, vậy chỉ có thể tự trách mình tìm đường chết."
"Hừ, mày có tư cách gì để nói tao là "tiểu nhân", Thẩm Loan mày thì cao thượng
đến mức nào? Lấy sắc hầu người, cuối cùng cũng có một ngày hoa tàn ít bướm*
thôi."
*Hoa tàn ít bướm: Ví với người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc không
còn đáng giá.
"Vậy cũng tốt hơn chị muốn lấy sắc hầu người, nhưng ngay cả cánh cửa cũng
không với tới. Huống chi..." Thẩm Loan cong môi, ánh mắt chuyển động:
"Người đàn ông cực phẩm giống như Quyền lục gia, cũng không phải là chị
muốn thì thì có thể hầu, chí ít, tôi có thể, mà chị thì không."
Trong mắt Thẩm Như chợt lóe lên sự giận giữ, nếu nói lúc trước cô ta còn đang
cố sức kìm nén, vậy lúc này đã lộ rõ: "Con khốn!"
Thẩm Loan vẫn giữ vững nụ cười: "So với chị, vẫn còn kém một chút."
"Đừng quá đắc ý." Thẩm Như híp hai mắt lại, ghé sát vào tai Thẩm Loan, gằn
từng chữ một: "Trèo càng cao, ngã càng đau!"
"Giống như chị bây giờ sao?" Nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại đâm thẳng đến
chỗ đau.
"Mày!" Hai mắt Thẩm Như trừng to, tức muốn hộc máu.
Thẩm Loan thở dài tiếc nuối, vỗ vỗ vai cô ta: "Tuy cũng đã ngã rồi, nhưng có
chút chuyện chị phải thừa nhận, tôi trèo cao hơn chị."
Chỗ cao nhất của Thẩm Như cũng chỉ là giám đốc bộ phận.
Mà bây giờ Thẩm Loan lại ngồi lên vị trí chủ tịch.
Hai người vốn là không thể so sánh được.
"Cho dù kết cục của tôi như thế nào." Giọng nói Thẩm Loan nhẹ nhàng, khóe
miệng nhất lên, giống như lời thủ thỉ giữa hai người chị em thân thiết: "Đều
từng xuất sắc hơn chị!"
Trái tim Thẩm Như như bị cây chanh đâm thủng, vị chua lan từ ngực đến tứ chi,
cuối cùng lan rộng hết toàn thân.
Cô có được chức vị chính mình hằng mơ ước, người đàn ông ngày nhớ đêm
mong, bây giờ lại còn lấy tư thế kiêu ngạo của người thắng, xuất hiện kiêu căng
ngạo mạn trước mặt cô ta, nhìn từ trên cao xuống, mắt lộ vẻ chê cười.
Thẩm Loan, mày có tài đức gì?!
Vì sao trời cao luôn chăm sóc mày?
Ghen ghét trong mắt người phụ nữ như nước tràn bờ đê, giống như giây tiếp
theo sẽ dìm sạch toàn bộ phòng làm việc.
Đặc biệt là lúc Thẩm Loan nhắc tới Quyền Hãn Đình, nếu ánh mắt có thể giết
người, như vậy khỏi phải nghi ngờ, chắc Thẩm Loan cũng đã chết trăm ngàn lần
rồi.
Nhìn tất cả phản ứng của Thẩm Như, cô nghĩ xấu xa, nếu chua ngoa thêm vài
câu nữa có khi nào người phụ nữ này có thể trực tiếp hóa thành "chanh tinh",
chua hết cả thành phố không?
"Chị cả, chị còn có thời gian mười lăm phút để thu dọn đồ đạc. Mười lăm phút
sau, nhân viên hậu cần sẽ tự mình mời chị rời khỏi phòng làm việc."
"Không cần mày đuổi! Tao tự đi!"
"Vậy là tốt rồi." Thẩm Loan cười khẽ, xoay người rời đi.
Tiếng đóng cửa truyền đến, sóng lưng cứng ngắc của Thẩm Như chợt sụp
xuống, giống như dây cung bị kéo căng, nháy mắt đã đứt.
Giây tiếp theo, tiếng tài liệu rơi xuống vang vọng cả phòng.
"Thẩm Loan! Mày đáng chết ---"
Năm ngón tay siết chặt, móng tay bám chặt vào mặt trên bàn làm việc, phát ra
tiếng chói tai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.