Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
"Mày, phản rồi!" Thẩm Xuân Giang vừa giận vừa sợ.
Vừa rồi nó mới nó cái gì?
Bảo ông ta cút?!
Thẩm Loan đột nhiên xoay người: "Con đã sớm phản rồi, bây giờ ba mới biết
được sao?"
Không phản sao có thể xuất hiện ở trên hội đồng quản trị, phế đi vị trí của ba
ruột? Không phản sao có thể một ngụm nuốt vào 11% cổ phần?
"Con vẫn luôn rất tỉnh táo, người không rõ tình hình chính là ba đấy, ba." Cười
một tiếng, đôi môi đỏ mọng hơi giương lên.
Từng chữ nói ra lại như đao, cứa vào lòng người.
"Mày!" Hai mắt trừng to, khuôn mặt đỏ lên.
"Cơ thể không khỏe thì bớt tức giận chút."
Mắt Thẩm Xuân Giang lóe lên: "Nghiệp chướng, mày dám nguyền rủa tao?!"
"Ba." Thẩm Loan chống tay vịn vào mép bàn, cơ thể nghiêng về phía trước, vẻ
mặt người như không cười có ý tứ khác: "Nếu con là ba, bây giờ sẽ không ầm ĩ
không náo loạn, mà nhân cơ hội nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đến ngày quay lại
nhảy nhót cũng không muộn."
Nhưng tiền đề là, phải có ngày đó...
"Mày có ý gì?"
"Bệnh nhẹ dựa vào thuốc, bệnh nặng dựa vào dưỡng."
Thẩm Loan nhẹ nhàng nói một câu, rơi vào trong tai Thẩm Xuân Giang lại
không khác nào sấm sét chợt vang, đặc biệt là hai chữ "bệnh nặng", như kim đâm
vào tim.
"Mày biết cái gì?" Con ngươi đột nhiên co lại.
Thẩm Loan lại không nói nữa, thu tay lại, đứng thẳng, liếc chiếc đồng hồ treo
trên vách tường: "Thời gian đã không còn nhiều, ba, ba cần phải nắm chặt mới
được."
Nói xong, không màng đến Thẩm Xuân Giang rít gào, lập tức rời đi.
Đảo mắt 30 phút đã trôi qua.
Không thấy Thẩm Xuân Giang đi ra từ phòng làm việc, Miêu Miêu đưa ánh mắt
dò hỏi sang Thẩm Loan, người sau hơi hơi gật đầu.
Cô liền lấy điện thoại ra, thuần thục nhấn một dãy số:"Xin hỏi là chỗ bảo vệ..."
Bỗng, cửa được mở ra từ bên trong, Thẩm Xuân Giang đen mặt đi ra: "Không
cần phải phiền phức như vậy!" Lúc đi thoáng qua Thẩm Loan, bước chân dừng
lại, cười mỉa: "Tôo đúng là đã nuôi được đứa con gái ngoan! A... Ha ha..."
Vẻ mặt Thẩm Loan không đổi, nhìn bóng lưng đi xa của ông ta.
Miêu Miêu nhìn phòng làm việc không chủ, vẻ mặt hơi đổi: "Chúng ta... đi
vào?"
Thẩm Loan cong môi, dẫn đầu nâng bước đi vào trong.
Cô đã vào căn phòng này rất nhiều lần, lại không lần nào nhẹ nhàng dễ chịu như
bây giờ.
"Liên hệ với công ty nội thất..."
Căn bản không cần cô nói hết câu, Miêu Miêu đã ngầm hiểu, lấy chiếc máy tính
bảng từ trong túi xách ra, trang web hiển thị trung tâm mua sắm XX, đang dừng
ở giao diện nội thất.
Đưa cho Thẩm Loan: "Tôi đã liên hệ với những chủ cửa hàng của mấy shop
hàng đầu này, cô xem thích gì không rồi trực tiếp đặt hàng online, trong nửa giờ
sẽ có người tới dọn dẹp nội thất cũ, đồ mới sẽ được đưa đến trong vòng một
giờ."
"Rất tốt."
Năng lực làm việc của Miêu Miêu chưa bao giờ để Thẩm Loan phải lo lắng.
Hai giờ sau, phòng làm việc tổng giám đốc rực rỡ hẳn lên.
Phong cách Trung Quốc cổ bị thay thế thành kiểu Mỹ tối giản, kệ bày đổ cổ và
giá sách làm bằng đàn hương đều bị dỡ bỏ, đổi thành đồ nội thất hiện đại hơn,
chiếc ghế sô pha sáu con số làm bằng da thật đã được bán với giá cả thấp hơn,
vừa khéo bù cho giá chiếc sô pha mới.
Hơn nữa sử dụng lại kệ đựng đổ cổ và các loại giá sách bằng gỗ, tính tổng lại,
cách trang trí mới này của Thẩm Loan thật sự không tốn bao nhiêu tiền.
Miêu Miêu: "Hoàn hảo!"
Phòng làm việc bên ngoài của cô cũng thêm được không ít đồ mới, có lẽ được
gọi là ---
Khụ khụ, một người đắc đạo, cả họ được nhờ.
11 giờ trưa, lần đầu tiên Thẩm Loan xuất hiện tại buổi họp hội đồng quản trị với
thân phận là chủ tịch, Thẩm Tông Minh vắng họp.
So với các hội nghị quanh co lòng vòng do Thẩm Xuân Giang chủ trì trước đây,
từ trước đến nay Thẩm Loan đều đi thẳng và vấn đề chính.
Trong khoảng thời gian ngắn, một số thành viên hội đồng quản trị có lẽ còn
chưa thích ứng được với phong cách như vậy, vẻ mặt có thể dùng từ "khoa
trương" để hình dung.
Ví dụ như, Thẩm Loan nói đến vấn đề lợi nhuận của bộ phận đầu tư, không nói
nhiều lời thừa thãi, nói ra một vài số liệu, tất cả đều dính đến mấy cái từ "lỗ vốn",
"nợ nần", "giảm sút" này.
Không đến hai phút, đã hạ bộ phận đầu tư xuống không đáng một đồng.
Tất cả vấn đề đều được bày ra chói lóa trước mặt các thành viên hội đồng quản
trị, những lời xã giao giả dối bên ngoài, màn che phủ kín đều đã không còn hữu
dụng.
Mấy thành viên hội đồng quản trị còn khen ngợi bộ phận đầu tư gì gì trước đó
vừa đảo mắt đã bị Thẩm Loan vả mặt bộp bộp, vẻ mặt đó gọi là xấu hổ.
Không hơn không kém, đúng nửa tiếng, kết thúc tất cả, tuyên bố tan họp.
Thẩm Loan cầm tài liệu, đứng lên khỏi chỗ ngồi, xoay người rời đi.
Miêu Miêu theo sát sau đó.
Hai người bước đi như một cơn gió, rất nhanh, đã không nhìn thấy bóng dáng.
Để lại một đám thành viên hội đồng quản trị ngây ngốc nhìn nhau ở trong
phòng.
"Đây... là xongrồi?"
"Đã bàn bạc xong hết mấy chuyện lớn rồi?"
"Đúng vật, hình như là xong rồi."
Nói xong, nhanh chóng bảo thư kí riêng của mình lấy bản ghi chép cuộc họp ra.
Hai phút sau.
"Cho ra phương án cụ thể."
"Đều, giải quyết rồi..."
"Cô ba nhà họ Thẩm này đúng là có chút bản lĩnh."
"Không chút chút bản lĩnh thì sao có thể lật đổ ba ruột, tự mình làm tổng giám
đốc?"
"Chậc, là nhân vật tàn nhẫn."
"Tốc chiến tốc thắng cũng tốt, đã quen nghe Thẩm Xuân Giang dài dòng, tôi
cũng quên cái gì gọi là "hiệu suất" rồi."
"Nói thật, ông ta còn nói nhiều hơn một ông già như tôi nữa."
"..."
Tiếp theo là một trận nhổ nước bọt với Thẩm Xuân Giang.
Trên đường về phòng làm việc.
Miêu Miêu: "Cô trực tiếp như vậy, có thể hù dọa vài cổ đông cổ hủ, sinh ra lòng
phản nghịch không?"
Thẩm Loan không quan tâm: "Rồi cũng sẽ quen."
Chỉ là vấn đề sớm hay muộn.
Miêu Miêu gật đầu, cố nén xúc động muốn giơ ngón tay cái lên, thầm khen:
Đỉnh đúng là đỉnh.
Lúc hai người đang rẽ qua chỗ quẹo, đi vào khu làm việc của tổng giám đốc,
một bóng người đột nhiên nhảy ra từ bên cạnh...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.