Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Bệnh viện.
Giày cao gót chạm lên mặt đất phát ra từng tiếng vang, quanh quẩn ở phòng
bệnh SVIP dưới tầng trệt.
Cộp cộp cộp...
Cực kỳ có nhịp điệu.
Tiếng bước chân đột nhiên lại im bặt, kèm theo đó là tiếng đẩy cửacó vẻ đột
ngột trên hành lang yên tĩnh.
Người trên giường bệnh tất nhiêncũng phát hiện, lúc cửa bị đẩy ra, ánh mắt ôn
nhuận cùng nụ cười mỉm cũng đồng thời đặt lên người vừa tiến vào.
Miêu Miêu hơi giật mình:
"...Đánh thức ngài sao?"
"Tôi không ngủ."
Cô lúc này mới cất bước đi đến giường bệnh, buông giỏ trái cây trong tay
xuống, ngồi lên trên ghế:
"Sao lại bị bệnh?"
"Viêm dạ dày cấp tính."
Thẩm Xuân Hàng nói nhẹ nhàng bâng quơ, nếu mu bàn tay đang không bị ghim
kim tiêm, bình tiếp nước đang truyền, mức độ đáng tin sẽ cao hơn.
"Bác sĩ nói như thế nào?"
"Tĩnh dưỡng."
"Còn gì nữa?"
"...Ăn kiêng."
Miêu Miêu gật đầu, khẽ ừ một tiếng:
"Bây giờ có thể ăn không?"
"Có thể."
"Ngài muốn ăn cái gì?"
Có một đạo ánh sáng xẹt nhanh qua mắt người đàn ông, nhanh đến nỗi khó có
thể bắt giữ:
"Ăn cái gì cũng được?"
"Căn theo lời dặn của bác sĩ, cố gắng thanh đạm một chút. Ngài nói đi, tôi lập
tức đi mua."
Thẩm Xuân Hàng rũ mắt, khóe miệng vẫn cười như cũ, nhưng Miêu Miêu lại
cảm thấy snhạt chút lúc nãy, tựa như... không vui lắm.
"Nếu không..."
Miêu Miêu chớp chớp mắt, thử nói:
"Tôi tự làm rồi mang tới cho ngài?"
Người đàn ông đột nhiên giương mắt:
"Có được không? Như vậy có phiền toái quá không?"
"Đúng lúc nhà tôi cách đây không xa, đối diện có một khu chợ bán thức ăn, hiện
tại bắt đầu chuẩn bị, hẳn là khoảng 7 giờ là có thể xong."
"Vậy làm phiền cô!"
Miêu Miêu cười xua tay:
"Ngài không chê tay nghề của tôi là được."
"Đổi xưng hô."
"Cái gì?"
Miêu Miêu sững sờ.
"Nhìn tôi già lắm sao?"
"Hả?"
"Em trả lời tôi trước."
"... Không già."
Cô lắc đầu.
Không hề nịnh hót, trong đáy mắt là sự chân thành.
Thẩm Xuân Hàng tuy rằng cũng có tuổi, nhưng nhã nhặn lịch sự, phong độ nhẹ
nhàng, hơn nữa vẻ ngoài đẹp, tính tình cũng dịu dàng dễ chịu, không có bụng
bia, cũng không hói đầu, nói anh ta hai mươi tuổi cũng có người tin, làm sao có
thể dính đến chữ "già"?
Đối với vấn đề này, Miêu Miêu có chút ngờ nghệch.
Người đàn ông nửa nói giỡn, nửa nghiêm túc nói:
"Vậy tại sao cô dùng "ngài" để gọi tôi?"
"Không nên sao?"
"Vì sao nên?"
"Hiệu trưởng, làm thầy kẻ khác, đương nhiên phải dùng ngài."
Thẩm Xuân Hàng nghiêm mặt:
"Nhưng em đã tốt nghiệp."
"Không phải có câu nói: Một ngày là thầy, cả đời là cha sao?"
Thẩm Xuân Hàng:
- "..."
Được! Đã làm cha, còn không bằng bị gọi "Ngài".
Người đàn ông đau đầu.
Miêu Miêu vừa nghi ngờ vừa vô tội mà đánh giá anh ta, cái hiểu cái không:
"Này... có vấn đề gì sao?"
"...Không, có."
"Tôi đây về nhà chuẩn bị thức ăn, chừng 7 giờ trở lại."
"Ừm."
"Đúng rồi,"
Cô đứng dậy, đi đến cạnh cửa, bỗng nhiên quay đầu lại, không kịp đề phòng
chạm phải ánh mắt đầy chăm chú của người đàn ông, hơi dừng lại,
"...Vừa rồi quên hỏi, ngài có không ăn được gì không?"
"Gì cũng được, tôi không kén ăn."
Miêu Miêu nhoẻn miệng cười:
"Được, tôi đây sẽ tự do phát huy."
"Ừm."
________
Rời khỏi bệnh viện, đầu tiên Miêu Miêu đi chợ bán thức ăn.
Trừ bỏ một ít rau dưa tươi mới ở ngoài, còn cố ý đến cửa hàng tạp hóa mua gạo
kê.
Ngày thường cô nấu cháo chú trọng gạo hơn một chút, là người miền nam, có
thói quen nên rất thích từng viên "Bạch mập mạp", mà Thẩm Xuân Hàng lại
ngược lại hoàn toàn, hắn thì thích gạo kê vàng xanh.
Nấu cơm cho anh ta một thời gian dài, có thể nói Miêu miêu hiểu rất rõ sở thích
của người đàn ông này.
Thứ nhất, là do thời gian dài.
Thứ hai, cũng là kết quả của việc để tâm quan sát.
Vẫn nói thích một người, sẽ không kiềm lòng được mà muốn hiểu rõ hết con
người của người đó.
Miêu Miêu thích thầm, nên hiểu biết cũng không thể hiện ra.
Cô ấy không cần dùng hành động như vậyđể chứng minh bản thân "Thích",
cũng sẽ không cảm thấy làm như vậy là có thể tranh thủ một kết quả tốt.
Chỉ là tuân theo trái tim, nghĩ sao, thì làm vậy.
Không hơn.
Chọn xong thực phẩm cần thiết, Miêu Miêu nhanh chóng chạy về nhà.
Đun nước, nấu cháo, rửa rau, trộn rau, nêm nếm.
Cuối cùng cho vào hộp cơm giữ nhiệt, dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, nhìn đồng
hồ, cảm thấy cũng sắp đến giời, ra cửa, đi thẳng đến bệnh viện.
7 giờ 5 phút.
Miêu Miêu lại lần nữa xuất hiện ở phòng bệnh.
"Đúng giờ như vậy sao?"
Thẩm Xuân Hàng ngẩng đầu, mặt mày mỉm cười.
Trong lúc nói chuyện, khép lại sách trong tay để qua một bên, lại thuận tay tháo
mắt kính trên mũi xuống, xoa xoa khóe mắt:
"Ngẩn ra cái gì? Lại đây ngồi."
Miêu Miêu lúc này mới phản ứng lại, đóng cửa, đi đến mép giường.
"Rất hiếm thấy ngài đeo kính..."
Cô vừa nói, vừa mở hộp cơm giữ nhiệt, lấy từng tầng đồ ăn bày ra.
Có cà rốt nhuyễn, măng tây xanh biếc, rau cần cắt nhỏ, cà tím miếng mỏng, dưa
chuột thơm ngát, góp thành năm hình quạt giống nhau, tổng thể tạo thành một
hình tròn tiêu chuẩn.
Hình dạng đẹp mắt, mùi hương mê người.
Chỉ liếc mắt một cái, cũng khiến người ta nhỏ dãi thèm ăn.
Trong hộp giữ nhiệt còn có cháo kê, độ đặc vừa phải, mềm mà không nát, nấu
thêm một chút thì quá lửa, nấu thiếu một chút lại không mềm, như thế này là
không nhiều không ít, vừa ngon.
Căn bản Thẩm Xuân Hàng không rảnh nói tiếp, cũng đã bị đồ ăn trước mắt thu
hút sự chú ý.
Đương nhiên, còn có người con gái nấu ra món ăn ngon này......
Nương theo đôi tay đang bận việc kia, hướng lên trên,tầm mắt người đàn ông
kéo từ cánh tay mảnh khảnh của người con gái, đến đầu vai, rồi lướt qua cổ,
cuối cùng rơi xuống đôi mắt đang rũ xuống đầy tĩnh lặng của cô.
Miêu Miêu dường như cảm giác được, khẽ nâng hai tròng mắt lên, giây tiếp
theo hóa thành khó hiểu và nghi ngờ:
"Sao lại nhìn tôi như vậy?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.