Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
"Đây là?"
Hồ Văn thu hồi ánh mắt, hướng ánh mắt dò hỏi về phía Thẩm Xuân Hàng.
"Không phải đã từng gặp sao?"
"Khi nào?"
Không thể nào. Cô gái đẹp như vậy, một khi gặp qua rất khó quên.
Thẩm Xuân Hàng đỡ trán, định nói, nhưng đã bị Miêu Miêu giành trước...
"Đã gặp qua ở chung cư, em nấu cơm cho Hiệu trưởng Thẩm..."
"Thì ra là em!"
Hồ Văn giật mình.
Cẩn thận nhìn cô từ trên xuống dưới, sự kinh ngạc trong mắt cô ấy không thể
che giấu được.
"Chị nhớ lúc đó em không phải như vậy..."
Nói xong cảm thấy không đúng, vội vàng xin lỗi:
"Thực xin lỗi, chị không có ý gì khác..."
Miêu Miêu cười:
"Không sao, chứng tỏ em đã giảm cân thành công..."
"Thì ra là gầy đi, thảo nào cảm thấy như một người khác."
Sau đó, mắt cô ấy quét bàn tay của cô, nhìn thấy phích nước và bình giữ nhiệt, ý
cười sâu hơn.
"Đến đây, trước để đồ xuống, nặng như vậy."
Miêu Miêu được quan tâm mà lo sợ:
"Không nặng..."
Hồ Văn là người thuộc phái hành động, mặc dù bụng to, nhưng vẫn nhanh
chóng thu dọn đồ đạc, để sang một bên rồi bảo Miêu Miêu ngồi xuống.
Tư thế giống như là bà chủ.
Có trời mới biết, Hồ Văn cũng không nghĩ nhiều lắm là bà chủ hay không, cô ấy
chỉ là một người chị cả lo lắng cho em trai...
Cô ấy chỉ đơn giản cảm thấy Miêu Miêu mang những thứ này hẳn là mệt lắm,
nên chỉ giúp thôi.
"Em cũng đến thăm Xuân Hàng sao?"
Miêu Miêu gật đầu, tuy rằng vẫn cười nhưng độ cong khóe miệng lại có chút
cứng ngắc, cũng may là không ai để ý ngoại trừ chính bản thân cô.
"Em đi cũng vất vả, còn làm thức ăn mang đến."
"Không vất vả..."
"Ừm, chắc là em vẫn chưa ăn. Bây giờ chúng ta ra ngoài ăn, tiện thể nói chuyện
tâm sự."
Trái tim của Miêu Miêu thắt lại, lẽ nàocảm xúc của cô ấy đãbị phát hiện?
Có phải muốn cô ra ngoài để cô ấy có thể giáo huấn một trận?
"Không được."
Miêu Miêu đột ngột đứng lên,
"Hai người từ từ nói chuyện, em đột nhiên nhớ tới còn có chuyện, em đi trước."
Nói xong liền chạy trốn.
Hồ Văn còn chưa phản ứng kịp, ánh mắt sững sờ:
"... Chị nói cái gì sai sao? Dọa người ta chạy mất rồi?"
Thẩm Xuân Hàng nhăn lại mày, trầm ngâm nhìn về phía Miêu Miêu rời đi...
Miêu Miêu đi được nửa đường mới phát hiện cô chưa lấy túi, vẫn để ở trong
bệnh viện.
Cô ấy nhìn trời không nói nên lời, muốn tự tát cho mình một cái.
Kể từ khi đi theo Thẩm Loan, cô ấy hiếm khi phạm phải những sai lầm cấp thấp
như vậy.
Bởi vì dù là trợ lý hay thư ký, công việc của cô là phải nhìn đến những chi tiết
mà sếp có thể dễ dàng bỏ qua, ngăn chặn mọi khả năng không cẩn thận, việc
kiểm tra sơ sót là yêu cầu cơ bản nhất.
Chìa khóa, ví và cả chứng minh thư, thẻ ngân hàng đều nằm trong túi, không
còn cách nào khác là trở về.
Bước tới cửa bệnh viện, Miêu Miêu đột nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm cảnh
tượng cách đó không xa, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc cùng mờ mịt.
Cô nhìn thấy một nam một nữ tươi cười bước ra khỏi sảnh bệnh viện, người
nam mặc quần áo giản dị, dáng người thư sinh, trong khi người phụ nữ với cái
bụng bự đang tựa vào lồng ngực hắn tươi cười rạng rỡ.
Trời ạ, Miêu Miêu không biết người đàn ông đó.
Nhưng người phụ nữ, cô vừa gặp trước đó.
Là Hồ Văn!
Cả hai vừa đi vừa nói chuyện, cười cười nói nói, người đàn ông đang đỡ eo
người phụ nữ, còn người phụ nữ thì dựa dẫm toàn tâm toàn ý.
Thoạt nhìn giống như một cặp vợ chồng bình thường sắp làm cha mẹ, chỉ là tình
cảm nhiều hơn.
Nếu người phụ nữ này không phải là bạn gái của Thẩm Xuân Hàng, thì Miêu
Miêu sẽ không ngạc nhiên chút nào.
Nhưng...
Ai có thể nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra trước mắt?
Người phụ nữ này đã đội một chiếc nón xanh cho hiệu trưởng?
Thẩm Xuân Hàng có biết không?
Liệu có nên nói với anh ấy không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.