Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Vào lúc đó, nhiều suy nghĩ khác cùng nhau lóe lên trong đầu Miêu Miêu.
Không đúng!
Cô đột nhiên phản ứng lại, nếu là gian díu, tại sao hai người lại cố ý đung đưa ở
dưới mí mắt của Thẩm Xuân Hàng?
Nhìn dáng vẻ ân ái không rụt rè của bọn họ, tự tin, không chút cắn rứt lương
tâm vì "yêu đương vụng trộm".
Mối quan hệ giữa Hồ Văn và người đàn ông này là gì?
Có quan hệ gì với Thẩm Xuân Hàng?
Miêu Miêu đột nhiên có linh cảm không tốt, có lẽ lúc đầu cô đã nghĩ sai rồi...
Đúng lúc này, Hồ Văn cũng nhìn thấy cô ấy:
"Úi.."
Vừa mở miệng vừa vẫy tay về phía Miêu Miêu đang đứng thẳng người run sợ
hãi!
Miêu Miêu giấu đi sự nghi ngờ trong mắt, nở nụ cười, đi tới chỗ Hồ Văn:
"Lại gặp nhau."
"Em..."
"Quên lấy túi ở bệnh viện."
Miêu Miêu chủ động giải thích, đồng thời đảo mắt nhìn về phía bên trái, cô nhìn
lướt qua khuôn mặt người đàn ông
"Đây là?"
"Ôi, xem chị nè..."
Hồ Văn vỗ trán:
"Chị quên giới thiệu. Đây là chồng chị, đây là cô Miêu..."
Chồng?!
Miêu Miêu suýt nữa thốt ra, may mà cuối cùng cũng kìm lại được, trên mặt vẫn
không giấu được vẻ kinh ngạc.
Một lúc lâu sau, cô tìm được giọng nói của chính mình:
"... Xin chào."
Người đàn ông khẽ gật đầu đáp lại.
Hồ Văn:
"Xuân Hàng khen em nấu ăn ngon, kỹ tính và tỉ mỉ. Em biết không, thằng nhóc
này hiếm khi khen người ta nhiều như vậy, thậm chí chị còn bị em ấy ghét bỏ.
Em là người đầu tiên, thật sự rất hiếm..."
"Muộn rồi, em cần nghỉ ngơi."
Người đàn ông trầm giọng nhắc nhở.
Đôi mắt Hồ Văn trợn trắng chán nản, cô quay sang Miêu Miêu cười xin lỗi:
"Đừng bận tâm, anh ấy học ngành kỹ thuật, chỉ số IQ cao mà chỉ số EQ thấp.
Tóm lại, thằng nhóc hay bắt bẻ chanh chua khó hầu hạ của chị giao cho em.
Nghĩ tới cảnh đó, cả người thảnh thơi, tự do vận động, có gì hẹn cùng em ăn
cơm, chị phải cảm ơn em thật nhiều... "
Chị Hồ luyên thuyên, một khi đã bắt đầu thì không thể dừng lại.
Miêu Miêu có thể làm gì?
Chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, thỉnh thoảng phối hợp gật đầu.
"... Em lên nhanh đi, nếu có thời gian thì ngồi với Xuân Hàng một lát, thằng bé
tuy không nói gì, nhưng nó rất cô đơn..."
"Sao em có thể nói nhiều vậy? Nói liền không thể ngừng được, đi nhanh."
"Này, đừng đẩy em..."
"Cũng không ăn gan hùm mật gấu, ai dám đẩy em?"
"Còn bảo không đẩy, bây giờ anh đang..."
"Cái này là "đỡ". "Đỡ" và "đẩy" là hai khái niệm khác nhau."
"Ngụy biện..."
Miêu Miêu nhìn bóng lưng hai người rời đi. Tuy ngoài miệng chửi nhau, nhưng
cánh tay của người đàn ông luôn nâng đỡ người phụ nữ một cách vững chắc.
Bóng dáng hai người càng lúc càng xa, tiếng nói không còn nữa.
...
Phòng bệnh.
Thẩm Xuân Hàng nghe thấy tiếng mở cửa, tưởng Hồ Văn đang tới, cũng không
ngẩng đầu: "Sao anh rể còn chưa tới?"
"... Là tôi."
Anh ta đột nhiên giương mắt:
"Em..."
Miêu Miêu mang giày cao gót đi đến bên giường bệnh, chân dài, eo thon, tuy
không cố ý vặn vẹo, cũng không che giấu được vẻ phong tình.
Cô đứng và Thẩm Xuân Hàng nằm, lần đầu tiên từ trên cao nhìn xuống anh,
Miêu Miêu cảm thấy... có vẻ không tệ.
"Sao em quay lại?"
Thì thầm nhẹ nhàng.
"Không chào đón tôi?"
Cô cười như không cười.
Thẩm Xuân Hàng có thể cảm nhận được rõ ràng cảm xúc của người phụ nữ lúc
này tốt hơn rất nhiều so với lúc cô ấy rời đi, khóe miệng nhếch lên cười, nhìn
thẳng vào mắt cô.
"Sao có thể?"
Nam nhân nhướng mày,
"Tôi mong còn không được."
Miêu Miêu nhếch miệng.
"Ừm... cô có thể ngồi xuống được không?"
"?"
"Cổ tôi hơi đau."
Miêu Miêu:
"..."
"Lúc về cô có gặp Hồ Văn không?"
"Có. Ăn táo không? Tôi sẽ gọt cho anh. "
Nói xong, không đợi Thẩm Xuân Hàng trả lời, cô đã cầm con dao gọt hoa quả
lên.
Người đàn ông dừng lại, khóe môi nhếch lên:
"...Cảm ơn."
"Vậy thì cô đã nhìn thấy chồng chị ấy chưa?"
"Rồi."
Miêu Miêu giương mắt, nhẹ nhàng bâng quơ nói, không hề ngạc nhiên hay kinh
ngạc như trong tưởng tượng của người đàn ông.
Không biết vì sao, Thẩm Xuân Hàng có chút thất vọng.
"...Chị ấy là chị họ của tôi."
"Tôi biết."
Miêu Miêu tiếp tục di chuyển tay.
Thẩm Xuân Hàng:
"..."
"Bác sĩ nói, khi nào có thể xuất viện?"
"Ngày mai."
Miêu Miêu:
"Ngài cần tôi đến đón không?"
"Cô không đi làm à?"
"Ngày mai là thứ bảy."
"...Được"
Sáng hôm sau, mặt trời chói chang.
Miêu Miêu dậy lúc 7 giờ và xuất lúc 7 giờ 30. Ngay khi cô bước vào thang máy,
Thẩm Xuân Hàng cũng vừa gọi đến.
Rất đúng giờ.
"Xin chào?"
"Ra khỏi nhà chưa?"
"Rồi."
"Cô không cần lái xe qua. Tôi sẽ dừng ở bệnh viện và lái xe của tôi."
Miêu Miêu sững sờ.
Không phải cô chưa từng lái xe của Thẩm Xuân Hàng, chỉ là khi anh ta uống
rượu say, bản thân không lái được nên cô miễn cưỡng làm tài xế.
Đó cũng là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Diệp Toàn Chi.
Hai người đứng bên nhau, nam thanh nữ tú, xứng đôi vừa lứa.
Bây giờ, anh không uống rượu, cũng không bệnh đến mức không thể lái xe mà
để cô ngồi vào ghế lái.
Miêu Miêu đã từng nghe lý luận này từ một đồng nghiệp nam - một người đàn
ông, càng đáng kính và có giá trị, anh ta càng có "ý thức độc chiếm."
Họ sẽ thể hiện mong muốn độc chiếm những thứ của riêng mình, đặc biệt là
những thứ đại diện cho quyền lực và tốc độ, chẳng hạn như súng và xe hơi.
Việc cho người khác ngồi vào vị trí lái chạm vào vô lăng không dễ dàng chút
nào.
Điều này cũng như lý lẽ của các mãnh thú.
Cách xa vòng tròn đó, thì dễ nói chuyện; nhưng một khi bạn vượt qua biên giới
và xâm phạm lãnh thổ của nó, nó sẽ điên cuồng tấn công kẻ xâm nhập.
Thẩm Xuân Hàng để cô lái xe của anh, có nghĩa là anh không coi cô như người
ngoài?
Ý tưởng vừa xẹt qua trong đầu Miêu Miêu ngay lập tức bị cô gạt đi.
Cô đứng trước gương phản chiếu tự cười giễu cợt, nghĩ tới chuyện này làm gì?
Căn bản không có ý nghĩa gì cả.
... Khi đến phòng bệnh, Thẩm Xuân Hàng đã thu dọn đồ đạc, thậm chí còn tự
mình làm thủ tục xuất viện, ngồi ở bên giường ngoan ngoãn chờ Miêu Miêu đến
đón.
Nhìn thấy cô, ánh mắt anh đột nhiên sáng ngời:
"Em đến rồi à?"
Không biết có phải là do bệnh tật hay không, ánh mắt của người đàn ông bớt đi
một chút cương nghị, dịu dàng hơn một chút, cả khuôn mặt cũng trở nên ôn hòa
và yên bình.
"Bác sĩ..."
Cô chưa kịp nói xong đã bị Thẩm Xuân Hàng giành trước...
"Mọi việc đã xong, đi thôi."
Miêu Miêu:
"... Ồ."
Vậy cô đến đây làm gì?
Hai người trực tiếp đi thẳng xuống bãi đậu xe, Thẩm Xuân Hàng đưa chìa khóa
cho Miêu Miêu.
"Ngài thực sự muốn tôi lái sao?"
Cô nhướng mày xác nhận lại.
"Chứ sao?"
Anh nói xong thì tự giác mở cửa phụ rồi ngồi xuống.
Một đường phóng nhanh, Miêu Miêu lái xe đưaanh ta vào tiểu khu, xe dừng lại,
chuẩn bị rời đi.
Thẩm Xuân Hàng kéo cô lại:
"Đi đâu?"
"Về nhà."
"Vội cái gì? Lên lầu ngồi một lát."
"Không..."
Hai từ cuối cùng chưa kịp thốt ra đã bị ai đó kéo như lốc xoáy vào thang máy,
đóng sầm cửa lại.
Thẩm Xuân Hàng ấn tầng lầu, cả quá trình nhanh gọn không bị cản trở.
Miêu Miêu trong lòng chỉ có một suy nghĩ, hóa ra gầy chưa chắc đã tốt, ít nhất
khi còn mập, cô sẽ không bao giờ bị lôi vào thang máy dễ dàng như vậy.
Thẩm Xuân Hàng không biết gì nhưng nhìn hai bóng người được phản chiếu
bởi tấm cửa kim loại, anh đột nhiên cảm thấy rất tốt.
Về đến nhà, vào cửa, người đàn ông bước đến sô pha, ngồi xuống.
Miêu Miêu nhìn hắn chằm chằm:
"Anh bảo tôi cùng lên, rồi sao?"
"Sao cái gì?"
"Có chuyện gì cần nói? Hay có việc gì cần làm?"
Thẩm Xuân Hàng không khỏi dở khóc dở cười:
"Em không muốn nhàn rỗi như thế này?"
Miêu Miêu không cảm thấy buồn cười:
"Không có việc gì thì tôi đi vậy."
Cô vừa xoay người, cổ tay bị siết chặt, giây tiếp theo, đã bị Thẩm Xuân Hàng
kéo đến ngồi xuống bên cạnh.
Khóe miệng Miêu Miêu giật giật, lại cảm thấy mình gầy thật không tốt.
"Vẫn còn sớm, ăn tối rồi đi."
Cô bất lực:
"Vậy ngài có muốn tôi đi mua sắm trước?"
"Không cần mua, có sẵn trong tủ lạnh."
Miêu Miêu nghi ngờ liếc nhìn anh:
"Ngài có chắc không?"
"Không tin thì tự xem."
Lực trên tay buông lỏng từ từ thả cô ra.
Miêu Miêu đứng dậy đi vào bếp.
Thẩm Xuân Hàng nhìn bóng lưng cô, không khỏi xoa xoa đầu ngón tay, chính là
bàn tay vừa rồi nắm chặt cổ tay cô.
Đột nhiên, một nụ cười nhạt xuất hiện trên khóe miệng.
"Chậc chậc..."
Tủ lạnh đầy ắp, có rau có thịt còn rất tươi.
"Ngài mua nó khi nào?"
Miêu Miêu hỏi anh.
Thẩm Xuân Hàng đứng dậy đi về phía cô, vừa đi vừa cởi bỏ nút tay áo:
"Sáng nay người giúp việc đã mua. Trưa nay làm món gì?"
Miêu Miêu suy tư một chút:
"Ngài muốn ăn gì?"
"Cháo."
Dừng một chút, anh nói thêm:
"Cháo kê như hôm qua."
"Món ăn kèm thì sao?"
"Gì cũng được."
Trong lòng Miêu Miêu đã có công thức, liền lấy nguyên liệu dùng trong tủ lạnh
ra, chuẩn bị làm.
Thẩm Xuân Hàng:
"Tôi cũng có thể giúp được."
Anh ta lấy tạp dề và đưa nó cho cô.
Khi Miêu Miêu đeo vào, cô định buộc thắt lưng bằng tay trái của mình, đã bị ai
đó giành trước.
Thẩm Xuân Hàng đưa tay chặn bàn tay vươn đến sau lưng của cô:
"Để tôi làm."
Trước tiên thắt chặt, sau đó thắt nút, anh mới nhận ra Miêu Miêu thật sự rất gầy,
so với lần trước eo cô nhỏ lại gấp đôi.
"Em gầy quá..."
Ma xui quỷ khiến, anh thốt ra.
Miêu Miêu cứng người, lập tức nở nụ cười:
"Tục ngữ nói, gầy có thể che một trăm xấu."
"Em không xấu."
Vừa dứt lời, hai người đều sửng sốt.
Trong mắt Miêu Miêu ngoài nghi ngờ thì không có gì khác ngoài khó hiểu.
Thẩm Xuân Hàng ho một cách không tự nhiên:
"Buộc xong rồi."
"... Tôi sẽ cắt hành tây."
"Vậy tôi có thể làm gì?"
Miêu Miêu nhìn anh:
"Ngài nấu cơm."
Hai người cách nhau bởi một tầng đá lưu ly không xa, cách một bước.
Đối với câu nói "em không xấu" vừa rồi, cả hai lựa chọn cùng bỏ qua, không
nhắc đến cũng không hỏi.
Không khí yên lặng, hơi xấu hổ.
Vào lúc này, Thẩm Xuân Hàng đột nhiên lên tiếng:
"Tôi nghe nói Thẩm Loan đã đánh đổ cha con bé và trở thành chủ tịch?"
"Ừm, chủ tịch Thẩm rất lợi hại."
Cô nói bằng giọng điệu vô cùng sùng bái.
Miêu Miêu nghĩ rằng anh sẽ hỏi tình hình cụ thể, chẳng hạn như Thẩm Loan đã
lên kế hoạch cho tất cả những điều này như thế nào và tính toán trước sau như
thế nào, nhưng Thẩm Xuân Hàng không hỏi, trọng điểm của anh không đặt ở
Thẩm Loan, mà đặt ở Miêu Miêu....
"Nói như vậy thì em cũng thuận nước đẩy thuyền mà được thăng chức?"
"Đúng vậy."
Không khí dễ chịu trở lại.
Hai người cùng hoàn thành bữa ăn, mặc dù Thẩm Xuân Hàng chỉ có thể làm
những công việc đơn giản không cần nhiều kỹ thuật, nhưng với sự hướng dẫn
của Miêu Miêu, món ăn trở thành mỹ vị, mùi vị không chê vào đâu được.
"Uống canh trước, hay ăn trước?"
Thẩm Xuân Hàng hỏi.
Miêu Miêu:
"Uống canh đi."
Anh rót đầy hai cái bát, đẩy một cái đến trước mặt Miêu Miêu, giữ cái còn lại
cho mình.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện trong không khí hòa thuận.
Sau bữa ăn, Thẩm Xuân Hàng chủ động thu dọn rửa bát, vì thế Miêu Miêu lại
trở nên rảnh rỗi.
Cô đơn giản là lấy táo và cam, làm thành một chiếc đĩa đẹp đẽ.
Sau khi Thẩm Xuân Hàng rửa sạch, tình cờ nhìn thấy thành phẩm, anh thở dài:
Cùng là đôi bàn tay, tại sao giữa người với người lại có sự khác biệt lớn như
vậy?
"Đây, Thẩm hiệu trưởng, có muốn thử không?"
"Em có thể đổi cách xưng hô không?"
Ừm... hơi kì lạ.
Miêu Miêu dừng lại, cẩn thận hỏi:
"Đổi thành cái gì?"
Thẩm Xuân Hàng:
"..."
"?"
"Quên đi, gọi sao cũng được."
Chỉ là xưng hô mà thôi, anh tự nhủ,không quan trọng.
Miêu Miêu gật đầu:
"Ừ."
Dáng vẻ thờ ơ của cô khiến lồng ngực người đàn ông khó chịu.
Tại sao lại buồn? Buồn vì chuyện gì?
Ngay cả bản thân Thẩm Xuân Hàng cũng không thể giải thích.
Buồn thì buồn thôi...
Miêu Miêu đợi đến hai giờ chiều, giám sát Thẩm Xuân Hàng uống thuốc xong
mới rời đi.
Ngay khi cô vừa rời đi, Hồ Văn đã theo sau gọi đến...
"Nói xem, giữa em và Miêu Miêu có quan hệ gì? Lần đầu tiên gặp mặt, chị sợ
anh rể em tức giận nên không kịp phản ứng để cho em chạy mất."
"Lần này đừng hòng chạy thoát."
Thẩm Xuân Giang hai mắt đờ đẫn, anh bối rối:
"Chuyện gì vậy?"
"Đừng giả ngu!"
"Bạn của em?"
"Đánh rắm..."
Thẩm Xuân Hàng:
"..."
Không nói không được, mà nói cũng không được, cuối cùng anh ta phải như thế
nào?
Anh ta cũng bất lực lắm chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.