Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Hồ Văn:
"Bạn bè sẽ đến nhà em nấu cơm?"
Thẩm Xuân Hàng:
"Không được sao?"
Hồ Văn hừ lạnh một tiếng:
"Lúc em bệnh, bạn bè sẽ nấu cháo và giao đồ ăn cho em, chăm sóc ân cần?"
"Mọi người đều là bạn bè, có việc gì lớn đâu?"
"Là bạn bè, nhưng không có bạn bè nào có thể săn sóc đến mức này. Chị đoán
hôm nay nhất định cô ấy đã đón em xuất viện."
Thẩm Xuân Hàng:
"..."
Không có gì để nói.
Bởi vì, chị ấy nói trúng hết.
"Này, không nói có nghĩa là em thừa nhận?"
"... Thừa nhận cái gì?"
Lông mày của người đàn ông nhíu chặt:
"Em phải thừa nhận điều gì chứ?"
"Nghe giọng điệu không chịu trách nhiệm của em, thật giống hệt ai kia!"
Ai kia là đang nói đến Thẩm Xuân Giang.
Hồ Văn nói xấu tất cả mọi người, bất kể người đó là ai, địa vị như thế nào, lợi
hại hay không, cô đều nói hết sức mình.
"Chị..."
"Câm miệng, nghe chị nói."
"..."
"Không phải em không thích người ta, sao lại có thể yên tâm tận hưởng sự quan
tâm và chăm sóc của họ? Em nghĩ em là ai? Nhân dân tệ, hay là vàng? Ồ, ai gặp
em đều phải thích."
Thẩm Xuân Hàng:
"..."
"Hôm qua chị vừa xem một video clip "Đàn ông cặn bã là người như thế nào".
Hai câu đầu nói: không rõ ràng như Hồng Thế Hiền, chần chừ do dự Thư Hoàn,
vua cặn bã là Sở Liêm. Chị nghĩ, phải thêm một câu "Thẩm Xuân Hàng giả ngu
giả ngơ.""
Ba người đầu tiên đều là đại diện cặn bã trong các bộ phim tình cảm cổ trang,
Thẩm Xuân Hàng cũng bị đẩy lên tầm cao tương tự, đây thực sự là... Chị
họsao!
"Chị đã nói đến thế này, em còn muốn mạnh miệng sao?"
Thẩm Xuân Hàng:
"?"
Anh ta và Miêu Miêu thật sự không có gì mà, chị ấy muốn anh "thừa nhận" là
thế nào?
"Chị à, chị khác gì muốn dùng bạo lực khiến em nhận tội?"
"Được đấy, chị đánh em sao?!"
"... Tuy không có. Nhưng rõ ràng là không có chuyện gì. chị lại buộc em phải
thừa nhận điều đó. Khác gì đánh em đâu."
Hồ Văn tức giận:
"Thừa nhận cô ấy thích em, hoặc là em thích cô ấy, nếu không thì hai người
cùng thích nhau, khó như vậy? Đơn giản thế này, sao cậu lại không nghĩ ra?"
Thẩm Xuân Hàng như nghe tiếng sấm ngang tai.
Sau đó Hồ Văn nói gì, một chữ anh cũng không nghe vô, chỉ có ba từ đó cứ
vang vọng trong đầu anh....
Cô ấy thích anh ta.
Anh ta thích cô ấy.
Nếu không, hai người cùng thích nhau...
"Này? Thẩm Xuân Hàng?! Em có đang nghe chị nói không?!"
"... Thưa chị,"
Giọng anh chùng xuống,
"Sau này đừng nói nhảm về chuyện này."
Trong khoảnh khắc, anh nhận ra sự cảnh cáo trong giọng điệu của mình.
"Em là đàn ông, không quan trọng, nhưng cô ấy là phụ nữ, không có gì nói riết
cũng sẽ thành có cái gì. Dù xã hội này thường nói nam nữ bình đẳng, nhưng
trên thực tế, yêu cầu đối với phụ nữ khắt khe hơn nam giới rất nhiều. Nhiều lời
nói làm mòn cả vàng, hủy thi diệt cốt, chị đừng hại cô ấy."
"Không có nghiêm trọng như vậy chứ?"
Giọng Hồ Văn trở nên thấp hơn, giọng điệu cũng thay đổi.
"Dù sao cũng đừng để ở cửa miệng, rất dễ gặp rắc rối."
"... Chuyện đó, thật sự em không liên quan gì đến cô ấy?"
Ánh mắt Thẩm Xuân Hàng chắc chắn, giọng điệu kiên định:
"Không có."
"... Quên đi, tình cảm của em, em muốn làm gì, chị cũng lười quản."
"Thôi, lo chăm sóc bản thân và cháu trai của chị."
"Em biết rồi, em còn cần nhắc chị chuyện này sao?"
Khóe miệng người đàn ông giật giật.
"Được rồi, cúp máy, tạm biệt."
Thẩm Xuân Hàng để điện thoại di động xuống, từ trên sô pha đứng dậy đi tới
cửa sổ cao từ trần đến sàn, phóng tầm mắt ra xa, ánh mắt dần dần không có tiêu
cự.
Anh thích Miêu Miêu?!
Miêu Miêu thích anh!?
Trò đùa gì vậy?!
.........
Biệt thự Đông Li.
Những đám mây ánh đỏ nhẹ trôi nhuộm bầu trời thành màu cam.
Sau khi dùng bữa tối, Quyền Hãn Đình cùng Thẩm Loan ra vườn tiêu thực.
Hai người đứng cạnh nhau, hoàng hôn kéo bóng hai người thật dài, nhìn từ xa
giống như một bức tranh sơn dầu rực rỡ và ấm áp.
"Cảm giác làm chủ tịch thế nào?"
Quyền Hãn Đình mỉm cười, trong lòng tràn ngập cưng chiều.
"Bình thường."
Thẩm Loan không vui.
"Đạt được mục đích còn không hài lòng?"
Người phụ nữ híp mắt:
"Đạt thành còn tốt, sợ nhất là chưa đạt thành liền thất bại, công cuộc đổ vỡ."
Cô làm chủ tịch không phải giả, nhưng mà Thẩm Khiêm cũng được vị trí CEO.
Vốn dĩ cô có thể ăn cả cái bánh, nhưng bây giờ chiếc bánh buộc phải chia làm
hai phần, cô chỉ có thể động đến một nửa cái, tuy chấp nhận thực tế nhưng tâm
trạng của cô rất khó cân bằng.
"Rõ ràng anh đã sắp xếp ổn thỏa, Bắc Hải cũng không xuất hiện sai sót. Anh ta
nhận ra manh mối ở đâu?"
Hơn nữa, còn là một lỗ hổng trụ cột.
Nếu không, theo tính cách thận trọng của Thẩm Khiêm, làm sao anh ta có thể
tạm thời từ bỏ chọn ở lại?
"Đừng lo lắng,"
Quyền Hãn Đình nắm tay cô, trong lòng bàn tay trở nên ấm áp:
"Anh đi kiểm tra."
"Ừ."
Thẩm Loan lật tay nắm lại bàn tay anh.
"Còn nữa..."
Giọng điệu của người đàn ông trầm hẳn,
"Anh không thích em luôn nhắc đến anh ta, anh không thích hành động của anh
ta chiếm quá nhiều trong suy nghĩ và sức lực của em khi phân tích anh ta."
Thẩm Loan lúc đầu nghe rất nghiêm túc, càng về sau, nụ cười trên môi càng mở
rộng, cuối cùng cô cười cong mắt.
"Sao thế, anh ghen à?"
"Anh đang nghiêm túc!"
"Em cũng đang nghiêm túc đấy chứ?"
Cô cười vô tội, đôi mắt trong veo.
Dù cho trong lòng Quyền Hãn Đình tràn đầy khó chịu và tức giận, khi bắt gặp
một đôi mắt trong veo, ngấn nước lại tập trung nhìn anh như vậy, mọi thứ đều
biến mất, anh chỉ hận không thể đem hết dịu dàng cùng lưu luyến của cả đời
mình lên cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.