Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
"Tôi không hiểu cô đang nói cái gì!"
"Suỵt, đừng vội phủ nhận, sợ rằng một lát nữa cô đau mặt."
Diêu Quân Lăng đột ngột im lặng.
Lúc này, càng nói càng sai, chỉ có im lặng là lựa chọn tốt nhất.
Thẩm Loan câu môi, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt.
"Mang đồ lên cho cô ta xem đi."
Nghe vậy, Sở Ngộ Giang gật đầu với người bên dưới, sau đó cóđàn em bước tới
ném một đống ảnh về phía Diêu Quân Lăng.
Sau khi ném xuống, những bức ảnh rơi tán loạn trên mặt đất đất.
Thuận tiện cho Diêu Quân Lăng, người đang bị đè xuống đất, có thể nhìn thấy
rõ ràng tất cả đều là cảnh cô gặp và trò chuyện với Thẩm Khiêm ở sân bay.
Đôi mắt cô ta đột nhiên mở to:
"Cô, sao có thể có?"
Cô ta tưởng rằng, dù thực lực của Quyền Hãn Đình có lớn như thế nào cũng
không thể muốn làm gì thì làm ở sân bay, công ty của các hãng hàng không
khổng lồ như vậy, muốn giám sát là có thểgiám sát.
Đó là lý do tại sao Diêu Quân Lăng quyết định gặp ở sân bay thay vì đưa Thẩm
Khiêm đến một nơi nhất định, chẳng hạn như quán cà phê hoặc câu lạc bộ.
Không ngờ...
Vẫn bị phát hiện.
Đối mắt với ánh mắt cười như không cười của Thẩm Loan, Diêu Quân Lăng đột
nhiên hiểu được, đưa cô ta đến nơi này bằng bạo lực cưỡng chế, điều này đủ
cho thấy Thẩm Loan đã có đầy đủ bằng chứng, biết hết sự thật.
Những gì còn lại mà cô phải làm là "thừa nhận" cùng "thú nhận", không hơn.
Mọi sự chối tội, ngụy biện đều không còn ý nghĩa, cũng giống như người tù bị
kết án tử hình, việc thẩm vấn là để làm rõ tội danh chứ không phải để nghe lời
bào chữa của họ.
Việc liều chết cũng không thừa nhận trước đó hoàn toàn là một trò đùa.
Trò cười lớn nhất chính là việc cô ta tự cho là thông minh.
Suy nghĩ cẩn thận, Diêu Quân Lăng nằm rạp xuống đất như trút được gánh
nặng, không còn sức chống cự cũng không thể vùng vẫy, ngay cả vẻ mặt cũng
trở nên đờ đẫn.
"Cô đã biết hết, tại sao còn bắt tôi?"
Cô ta không còn kích động nữa, có chút bình tĩnh khác thường.
Thẩm Loan:
"Để trực tiếp xác minh."
"..."
"Cô nói xem, ở sân bay cô đã nói gì với Thẩm Khiên khiến anh ta đột ngột thay
đổi ý định không đến Bắc Hải."
"Quả nhiên, đó là một cái bẫy mà cô sắp đặt để lừa anh ấy vắng mặt ở Bắc Hải,
vậy thì cô có thể chớp lấy thời cơ nắm quyền. Tiếc quá, hahaha... "
Diêu Quân Lăng cười đến run rẩy, trong mắt chồng lên ác ý.
Thẩm Loan xui xẻo, cô ta liền vui vẻ.
Khi Thẩm Loan không được tốt, cô ta sẽ cảm thấy thoải mái.
"Thật bất ngờ? Anh ấy sẽ không đi Bắc Hải, mà sẽ xuất hiện trong hội đồng
quản trị ngăn cản kế hoạch của cô."
Thẩm Loan:
"Xem ra cô biết rất nhiều. Để tôi đoán xem, với đầu óc đơn giản và tầm thường
của cô, không thể suy xét cẩn thận chu đáo như vậy được."
Đôi mắt của người phụ nữ hơi lóe.
"Vậy..."
Thẩm Loan bình tĩnh nhìn phản ứng của cô ta,
"Phía sau không thể thiếu một người cao tay bày kế. Là ai?"
"..."
Thẩm Loan nghiêng người về phía trước, đôi mắt híp lại mang theo ý cười:
"Cô Diêu, hay là cô nói thẳng với tôi đi? "
"Trí tưởng tượng của cô quá phong phú! "
"Vậy không có người sau lưng sao? "
Thẩm Loan ngồi lại, lưng thẳng.
Diêu Quân Lăng đang nằm bò, thuận tiện cho cô nhìn cô ta từ trên xuống.
"Không, có!"
"Chắc chắn chứ?"
Cô nói nhẹ nhàng.
Nếu cô gầm lên giận dữ, Diêu Quân Lăng sẽ không thấy lạ, bởi vì đây là cảm
xúc mà một người bình thường nên có trong hoàn cảnh này, nhưng Thẩm Loan
thì không, nụ cười trên miệng còn rạng rỡ hơn trước, và ánh mắt cũng dịu dàng
hơn.
Sự dịu dàng đáng sợ.
Không khí càng lúc càng căng thẳng, dưỡng khí dường như bị rút cạn từng chút
một, hít thở trở nên khó khăn, da đầu càng ngày càng căng.
Cuối cùng...
Diêu Quân Lăng không thể chịu được áp lực như vậy, hét lên, trở nên cuồng
loạn:
"Thẩm Loan! Mày rốt cuộc muốn như thế nào? Có phải muốn bức chết tao mới
vừa lòng mày!!! Ahhh?!!?"
"Nếu cô chịu nói sự thật? thẳng thắn một chút thì tôi có thể để cô đi, nếu không
thì..."
"Nếu không?"
Thẩm Loan khóe miệng hơi nhếch lên, nở một nụ cười đầy ẩn ý......
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.