Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Đối mặt với nụ cười như vậy, Diêu Quân Lăng chỉ cảm thấy da đầu tê dại, một
luồng lạnh lẽo từ sau gáy lan khắp tứ chi, giống như đang ở trong hầm băng.
Trừ lạnh, vẫn là lạnh.
"A..."
Cô cười lạnh, lời nói cũng chỉ là miệng cọp gan thỏ:
"Thế thì sao? Cô còn có thể giết tôi sao?!"
Không chờ Thẩm Loan nói chuyện, Sở Ngộ Giang mở miệng đáp lại:
"A Quảng, cậu trả lời cô ta đi."
"Vâng!"
Một người mặc áo đen bước ra khỏi hàng, sau đó đổi tay rút một con dao phay
từ thùng hàng bên, lưỡi đao sắc bén, dưới ánh đèn phản chiếu ra ánh sáng sắc
bén mà chói mắt.
Đồng tử Diêu Quân Lăng co chặt, vẻ mặt kinh hoàng:
"Có phải cô điên rồi phải không Thẩm Loan?! Giết người sẽ thành người phạm
pháp, cô, cô dám?!"
"Tôi cũng đã để cô tới nơi này rồi, còn có cái gì không dám?"
"Nơi này?"
Diêu Quân Lăng quay đầu quanh sát quanh, rất nhanh đều cảm thấy không
đúng.
Đầu tiên, đây thực sự là một kho hàng.
Nhưng cũng quá mức trống trải, ít nhất thoạt nhìn cũng là một mảnh bằng
phẳng, không có kệ, không có hàng hóa, nhưng lại có một đống thùng chứa,
trên đó mơ hồ có một tầng tro bụi, tựa như đã lâu không có dời đi.
Không chuyên chở hàng hoá, không chồng chất, ngoại trừ bề ngoài như một
kho hàng, bên trong không hề giống như một kho hàng?
Ví dụ con dao phay rút ra từ thùng hàng, mà nơi này có rất nhiều thùng hàng, ai
biết bên trong chứa cái gì?
Kế tiếp, Diêu Quân Lăng mơ hồ nghe thấy tiếng thủy triều đập vào đá ở bờ, cả
cái Ninh Thành này, nơi có thể nghe thấy thanh âm này chỉ có một chỗ...
Bờ sông!
Tại bến tàu lúc đêm khuya, một tòa không phải nhà kho thương khố, cầm đầu là
Thẩm Loan cùng một đống đàn em......
Đủ loại dấu hiệu đều chứng minh đây là địa bàn của Quyền Hãn Đình!
Mà Thẩm Loan dựa vào gia thế nhà họ Lục, ngày càng lấn tới, tùy tiện làm càn.
Vào đúng lúc này, người đàn ông áo đen cười lạnh, giọng ồm ồm nói:
"Thấy rõ rồi chứ? Người chết ở chỗ này cũng không phải một hai, về phần mày,
không phải người thứ nhất, cũng không phải là người cuối cùng!"
Mắt thường cũng có thể thấy sắc mặt cô gái tái nhợt một cách nhanh chóng.
"Mày, đừng nghĩ đe dọa tao... Giết người phạm pháp, tao không tin bọn màycó
lá gan lớn như vậy..." Đây quả thực là miệng cọp gan thỏ.
Âm điệu run rẩy sớm đã bán đứng cảm xúc thật của cô ta.
"Không tin?" Thẩm Loan vui vẻ mỉm cười:
"Vậy cô có thể thử xem."
Diêu Quân Lăng sợ hãi, ánh mắt lộ ra vẻ kinh sợ:
"Dựa vào cái gì? Mày có tư cách gì quyết định sống chết của người khác?"
"Chỉ dựa vào... đây là một thế giới tàn khốc với những luật lệ tàn ác nhất, ai
mạnh thì người ấy làm chủ."
"Mày!"
"Như thế nào?" Thẩm Loan nghiêng đầu, nhoẻn miệng cười.
"Mày không thể làm được điều này..." Cô gái lẩm bẩm lên tiếng, hai mắt mất đi
sức sống, giọng nói chứa đầy vô lực cùng bất đắc dĩ làm người thương hại.
Đáng tiếc, trong đó không bao gồm Thẩm Loan.
Toàn bộ quá trình đều vô tình mà nhìn, tựa như đang thưởng thức vẻ đẹp con
mồi giãy giụa lúc sắp chết.
Không có đồng tình, cũng không có thương hại.
"Nói hay không nói?"
"..."
Thẩm Loan cười.
"Quăng cô ta đi tắm đi."
Sở Ngộ Giang ra lệnh, hai người đàn ông áo nhanh chóng vác người lên, lập tức
đi đến thùng container dựng sẵn hai thùng nước..
Cái rương bốn phía đều làm bằng sắt, sâu tầm một mét sáu, nếu không đủ cao,
cộng với việc thị giác bị che khuất, căn bản nhìn không thấy trong rương là cái
gì.
Lúc này, hai người đàn ông thân cao một mét chín vác Diêu Quân Lăng như vác
heo nâng lên đỉnh đầu, độ cao đã vượt qua cái rương, thoáng nghiêng đầu là có
thể nhìn đến tình huống bên trong.
Tất cả đều là nước!
Nước có mùi hôi thối, đậm màu đen đặc!
Mùi hôi thu hút một loạt côn trùng bay, một số bay lượn phía trên, một số chết
đuối và trôi nổi trên đó.
Diêu Quân Lăng chỉ mới nhìn thoáng qua đã nhịn không được buồn nôn.
Theo khoảng cách càng ngày càng gần, quẩn quanh mùi thối ở chóp mũi ngày
càng nồng.
"Không... Đừng..."
Vốn đã hạ quyết tâm chết cũng sẽ không cho Thẩm Loan thực hiện được điều
mình muốn, ả ta bắt đầu giãy giụa điên cuồng:
"Buông tôi ra...tôi muốn đi xuống..."
Diêu Quân Lăng giãy giụa quá kịch liệt, hai đại nam nhân cũng không giữ cô
lên nữa.
Chỉ nghe rầm một tiếng, hoản hảo rơi vào nước.
"A... mày, sao tụi mày dám?!"
Hai người đàn ông nhìn nhau, một chút kinh ngạc thoáng qua được thay thế
bằng vẻ chế nhạo:
"Vì cái gì không dám? Mày cho rằng mày là ai? Dù có cứng miệng đến đâu, đi
qua "nước ăn mòn" ngâm đến người cũng mềm nhũn. "
"Ưm... Ực cô... Cứu, cứu mạng..."
Bản năng sinh tồn khiến ả ta theo bản năng há mồm, nhưng cô lại quên chính
mình còn ở trong nước.
Miệng mở ra, nước tiến vào, cô sặc đến chết đi sống lại.
Cái mùi vị kia thật không thể chịu đựng, tựa như là hỗn hợp của mùi chân thối,
hôi nách, miệng thối, chuột chết và các mùi khác, nhìn thôi cũng đã muốn nôn,
huống chi nuốt vào trong bụng?
"Biết nước này từ đâu tới không?"
"Khụ... Cứu...Tôi không biết bơi... Khụ khụ khụ..."
"Nhắc đếna cũng kì lạ. Mới đầu, nước này chính là nước sông bình thường, sau
đó người đầu tiên đi xuống, chết ở bên trong, xác trôi nổi trong ba tháng, nước
đẩy nhẹ làn da trực tiếp bóc làn ra, chìm xuống đáy nước, sau đó, người thứ hai
cũng đi xuống, theo sát cái thứ ba, thứ tư..."
Lần đầu tiên Diêu Quân Lăng cảm nhận được tư vị "So chết còn đáng sợ" hơn..
Cô ta thực sự hy vọng mình hai mắt trợn ngất xỉu đi, hoặc là trực tiếp bị chết
đuối, như vậy thì sẽ không nghe được những lời nói ghê tởm đó.
"... Bây giờ mày đang ngâm trong " nước xác chết " của hàng ngàn người chết,
đó thực sự là vinh hạnh đấy?"
Gã đàn ông nói xong, bắt đầu cười ha ha.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.