Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Thẩm Loan cảm thấy đã đến lúc mấu chốt, vội nháy mắt với Sở Ngộ Giang, sợ
rằng Diêu Quân Lăng thật sẽ bị chết đuối.
Người sau lập tức hiểu ra:
"Vớt lên."
Hai phút sau, Diêu Quân Lăng cả người ướt sũng hôi thối, bị ném trên mặt đất
như rác rưởi, nằm sấp như một con chó chết, cả người run rẩy không ngừng nôn
ọe.
Thẩm Loan cau mày.
Vì nó thực sự rất thối.
Một đàn em múc một xô nước, đổ trực tiếp lên người Diêu Quân Lăng.
Hiệu quả rất nhanh chóng và mùi cũng tiêu tán đi không ít.
"Hỏi một lần cuối cùng, nói hay không nói? Tôi không có nhiều kiên nhẫn cho
cô đâu."
"..."
Ả ta hai mắt nhắm chặt, như thể đã ngất đi.
Sở Ngộ Giang cười lạnh bước lên lấy chân dẫm vào ngay đầu ngón chân của ả
mà ghiền chặt.
Rốt cuộc Diêu Quân Lăng không thể giả vờ, hét lên và mở mắt đột ngột.
"... Tôi nói."
Sở Ngộ Giang dừng động tác lại.
Cô hít một hơi thật sâu nhìn Thẩm Loan, mắt đỏ hoe và nước mắt tuôn rơi:
"Làm ơn...đừng hành hạ tôi nữa...Tôi có thể nói hết mọi chuyện."
Thẩm Loan:
"Cô đã nói gì với Thẩm Khiêm ở sân bay?"
Diêu Quân Lăng:
"Tôi nói, cô sẽ thả tôi đi chứ?"
"Điều kiện tiên quyết là mọi lời cô nói ra đều không giả dối."
"Tôi đã nói với Thẩm Khiêm nếu anh ấy khăng khăng muốn đến Bắc Hải thì
Minh Đạt sẽ trở thành vật sở hữu của người khác."
"Và sau đó?"
"Sau đó... anh ấy ở lại..."
Thẩm Loan nhướng môi, độ cong hình thành một vẻ xơ xác tiêu điều, làm sao
một kẻ luôn mắc bệnh đa nghi như Thẩm Khiêm lại có thể dễ dàng tin vào lời
nói ngắn gọn của Diêu Vân Lăng, chắc chắn phải có thứ gì đó ở giữa!
Nó có thể là một cái gì đó, hoặc có thể là một người, tóm lại, người có thể khiến
anh ta tin tưởng một cách tuyệt đối.
Vì vậy, Diêu Quân Lăng vẫn còn che giấu điều gì đó!
"Có vẻ như cô chưa uống đủ nước, còn muốn nếm thêm chút gì đó. Nếu vậy thì
chị sẽ thỏa mãn em! Hai người ném cô ta vào..."
"Vâng!" Hai người lên tiếng.
Vẻ mặt của Diêu Quâ Lăng đông cứng lại, khi nghĩ đến những vết phồng rộp đó
đã khiến lỗ chân lông co lại và da đầu cô tê dại.
"Không! Đừng..." điên cuồng lắc đầu:
"Đừng ném tôi vào nữa! Tôi đã nói, tôi nói thật, không bao giờ dám nữa..."
Thẩm Loan vô tình nói:
"Cho cô cơ hội cuối cùng."
"Tôi nói với Thẩm Khiêm, có một người rất quan trọng trong bệnh viện..."
Rầm!
Loảng xoảng!
Sau vài tiếng động lớn, cửa nhà kho bị thứ gì đó bật mở.
Hai ánh đèn pha chói lọi chiếu vào, và tiếng động cơ vang lên trong giây tiếp
theo.
Trước khi mọi người kịp phản ứng, một chiếc xe tải đã đề ga lao thẳng vào
hướng của Diêu Quân Lăng rồi đâm cô.
Đi thẳng với tốc độ cao, đầu tiên là đụng phải hai gã to lớn mặc đồ đen, sau đó
chạy qua người của Diêu Quân Lăng, cuối cùng mới lùi xe quay đầu nhanh
chóng tẩu thoát.
Sở Ngộ Giang:
"Đi theo họ!"
"Vâng..." Đám đông đột nhiên tỉnh lại trong tiếng gầm lớn của anh, và họ đã
nhanh chóng bám theo chiếc xe tải.
"Này! Người phụ nữ này, cô ta..."
Không biết là ai đột nhiên nói đầu tiên, sự chú ý của mọi người trở lại về Diêu
Vân Lăng, giây tiếp theo, bọn họ vội vàng tránh đi tầm mắt.
Người phụ nữ bị bánh xe đè lên người bê bết máu, sau một hồi co giật nhẹ cuối
cùng cũng dừng cử động.
Thẩm Loan cau mày.
Sở Ngộ Giang nói với một tên đàn em
"Đi xem có giúp được gì không?"
"Được."
Đàn em bước lên trước, dò xét hơi thở của cô ta, lắng nghe nhịp tim, cuối cùng
nâng mi mắt nhắm nghiền của người phụ nữ lên. Năm giây sau, thu tay lại...
"Anh Giang, cô ta chết rồi."
Đôi mắt Thẩm Loan cụp xuống.
Sở Ngộ Giang cố định nhìn về hướng xe tải đang chạy trốn, trong mắt nổi lên
sóng gió, nhưng anh đã khôi phục được bình tĩnh ngay lúc Thẩm Loan nhìn anh.
"Nhận ra không?" Cô chỉ vào chiếc xe tải.
Sở Ngộ Giang lắc đầu:
"Tôi không nhận ra."
"Anh nghĩ bọn họ nhắm vào ai?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.