Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Nói xong, thuận tiện dùng sức.
Lưỡi dao mỏng sắc bén cắt vào làn da tái nhợt đến gần như trong suốt của cô
gái, một tia tơ máu chảy ra, từ từ tụ thành một miệng máu.
Người trên giường bệnh vẫn không nhúc nhích như cũ.
Ngay cả thần thái cũng giống như bình yên yên tĩnh, năm tháng tĩnh lặng.
"Xem ra, là tôi xuống tay quá nhẹ, vẫn chưa có phản ứng gì." Lúc Thẩm Loan
nói chuyện thì đang cười, nhưng đáy mắt lại không có chút ý cười.
Lực trên tay tăng thêm, máu tươi theo đó chảy ra càng nhiều.
Sau một lúc lâu, cô mới dừng tay lại, ném cái dao gọt hoa quả dính máu tươi
sang một bên, lấu giấy ướt lau tay trước, sau đó mới lấy tờ khác chùi máu trên
dao.
Cũng không biết vô tình hay cố ý, mà dương như cô lại quên vết thương trên cổ
tay Thẩm Yên, để cho máu tươi chảy ròng xuống, không lau khô, cũng không
cầm máu, thậm chí cũng không nhìn một cái.
Thẩm Loan lại vô cùng bình tĩnh, chỉ có người kia đáng thương, không thể phản
kháng, không thể cầu cứu, còn phải giả bộ như không có việc gì, dáng vẻ yên
tĩnh ngủ say.
Thẩm Yên có thể cảm nhận được rõ ràng máu tươi từ mạch máu trào ra, chảy
qua mu bàn tay, từng giọt từng giọt thấm vào chăn.
Miếng vải vốn khô cứng lại được thấm thành ẩm ướt mềm mại.
Sợ hãi bao trùm lên trái tim cô ta, một loại cảm giác vô lực đột nhiên sinh ra
suýt nữa làm cô sụp đổ.
Cũng may, Thẩm Loan không ép hỏi ra kết quả, buông dao xuống, dứt khoát rời
đi.
Chẳng qua hình như trên đường cô dừng bước chân lại, Thẩm Yên nhắm mắt
lại, cũng không biết điều gì khiến cô dừng lại.
Thẩm Loan nhìn bên hông tủ đầu giường, từ ổ cắm điện đến kéo dài đến dây
cáp sach, một tia sáng lóe lên rồi lướt qua.
Quay đầu lại nhìn người vẫn ngủ say trên giường bệnh, ngay cả cắt thịt đau đớn,
đổ máu sợ hãi cũng có thể mặt không thay đổi, cắn răng chịu chết, một tia mỉa
mai kéo trên khóe miệng: "Làm khó chị phải cố gắng chịu đựng rồi, đáng tiếc,
cũng chỉ là uổng phí."
Nói xong, lập tức ra khỏi phòng bệnh.
Trong nháy mắt tiếng đóng cửa vang lên, người ngủ say trên giường bệnh thả
lỏng thần kinh, nhưng vẫn không dám động đậy.
Chỉ có thể để máu tươi chảy ròng, mồ hôi lạnh làm ướt lưng...
Trước bàn đăng ký.
Thẩm Loan dẫm lên giày cao gót, đi về phía y tá trung niên như lúc mới tới.
Người sau thấy thế, vội vàng đứng dậy: "Thăm xong rồi sao?"
"Chị hai của tôi được mấy người chăm sóc rất tốt..."
Đối phương mỉm cười nói tiếp câu chuyện: "Bệnh viện của chúng tôi chuyên
phục vụ người thực vật, cả Ninh Thành này có lẽ đều tiếng lành đồn xa. Ngoại
trừ việc vệ sinh thân thể cho bệnh nhân mỗi ngày, còn đúng giờ mát xa cơ bắp,
cố gắng hết khả năng để không làm bệnh nhân bị rút chân tay khi nằm trên
giường bệnh hàng năm, ngoài ra, tính an toàn và bảo mật của phòng bệnh VIP
đều cực tốt, người thăm bệnh hay tới chơi đều phải đăng ký, và camera theo dõi
24 tiếng không gián đoạn."
Thẩm Loan hơi gật đầu: "Đúng là không tệ, chỉ có một điều..."
Y tá trung niên thoáng dừng lại, tim nhấc lên đến cổ họng: "Chuyện đó, điều
gì?"
"Vừa rồi ở trong phòng bệnh tôi phát hiện có dây cáp sạc điện thoại, chị hai tôi
là người thực vật nên cũng sẽ không dùng điện thoại. Có phải tôi có có lý do để
nghi ngờ, nhân viên y tế của các người vào phòng bệnh, nói là tắm rửa mát xa,
nhưng thật ra là lười nhác, điện thoại sắp hết pin, nạp xong lại còn tiếp tục chơi
đến khi đầy, cuối cùng ngay cả ổ cắm, cáp sạc cũng lười rút, để đó lần sao cho
tiện?"
"Không thể nào có chuyện này! Sau khi chúng tôi thay đồ y tá xong, thì tuyệt
đối không cho phép mang điện thoại, mỗi ngày đều có những nhóm nhỏ đi kiểm
tra không báo trước, tất cả những điều đó đều được bệnh viện chúng tôi có văn
bản quy định rõ ràng, giấy trắng mực đen treo ở trên tường, không tin bây giờ
tôi có thể chỉ cho cô xem!"
So với y tá đang kích động, Thẩm Loan lại không nhanh không chậm nói: "Nếu
ý tá không được dùng, vậy bác sĩ thì sao?"
"Ngài nói đùa, bác sĩ đều có văn phòng của mình, mỗi ngày theo thường lệ, lúc
đi kiểm tra mới có thể dừng lại trước phòng bệnh, không có tình huống đặc biệt,
thì bình thường ba đến năm phút sẽ rời đi, nếu thật sự muốn chơi điện thoại, thì
có thể về phòng của mình, đóng cửa lại, thoải mái mà chơi, cần gì phải chạy tới
phòng bệnh làm điều thừa như vậy?"
Ý cười của Thẩm Loan không thay đổi: "Vậy thì lạ thật, cục sạc cũng không có
chân mà chạy đến phòng bệnh?"
Y tá trung niên nghẹn họng, tròng mắt chuyển động: "Có thể... là người khác
tới thăm bệnh dùng rồi sau đó quên rút đi?"
"Nhưng theo tôi được biết, cũng không nhiều người tới thăm chị hai."
"Cũng có mấy người!" Y tá nói một cách chắc chắn.
"Hả?" Thẩm Loan nhướng mày, làm ra vẻ mặt nghi ngờ.
"Chắc chắn có! Tôi lập tức cho cô xem..." Nói xong, kéo ngăn kéo ra, lấy 《 sổ
đăng ký thăm bệnh 》từ bên trong, "phòng bệnh XX, người bệnh Thẩm Yên..."
Một phút sau.
"Tìm được rồi!" Bà ta đưa lật ngược sổ ghi chép, đẩy đến trước mặt Thẩm
Loan.
Người sau thuận thế nhìn lại...
"Ở đây! Còn có ở đây nữa! Ngoài bà Thẩm ra, thì có cô họ Diêu này cũng tới
vài lần, mỗi lần thăm bệnh đều không ngắn."
"Vậy sao?" Thẩm Loan nhướng mày, nhẹ lẩm bẩm ra tiếng, đáy mắt hiện lên sự
lạnh lùng, cùng với một tia châm chọc, cuối cùng ẩn nấp dưới mí mắt.
Nhạn bay qua im ắng, thuyền đi qua không dấu vết.
Y tá trung niên sợ cô không tin, vẫn luôn nôn nóng giải thích: "... Việc đăng ký
thăm khám thì sẽ không làm giả, khung vuông ở đằng sau còn có chữ ký, không
làm giả được! Cũng mong ngài tin tưởng sự chuyên nghiệp và uy tín, cùng với
chức nghiệp của nhân viên y tế trong bệnh viện chúng tôi..."
"Được, tôi tin."
"Ối..."
"Cảm ơn vì đã giải thích sự nghi ngờ của tôi, bệnh viện cùng với nhân viên y tế
của mấy người..." Giọng nói dừng lại, ý cười của Thẩm Loan càng sâu: "Thật sự
rất tốt."
Y tá trung niên kinh ngạc vì cô cứ thay đổi thái độ, sau một lúc lâu cũng không
phản ứng lại.
Không biết vì sao, bà ta cảm thấy câu "thật sự rất tốt" từ trong miệng Thẩm
Loan nói ra, có loại sâu xa và ám chỉ khác.
"... Cô đi thong thả!"
Thẩm Loan đã đứng trong thang máy, đột nhiên "A" một tiếng, giống như đột
nhiên nhớ tới chuyện quan trọng: "Ổ cắm sạc vẫn còn chưa rút, làm phiền bà vất
vả một chuyến."
"Không vất vả! Không vất vả!"
Y tá trung niên nhìn cửa thang máy khép lại, thấy Thẩm Loan rời đi, lúc này
mới xoay người trở lại trước bàn, thở phào nhẹ nhõm.
"Trời ạ, nhìn tuổi thì còn trẻ, tính tình cũng thật khó nắm bắt..."
Lúc này thì tức giận, lát sau lại vừa lòng.
Bây giờ thì lạnh lùng ngạo mạn, chốc nữa lại bình dị gần gũi.
Nhỏ giọng nói thầm xong, lúc này bà ta mới đi đến phòng bệnh, còn phải rút
cục sạc cho người suýt nữa hại chết mình.
Nói đi cũng phải nói lại, phòng bệnh đang tốt thì sao lại xuất hiện thứ này?
Bệnh nhân khác thì không nói, quan trọng đây là người thực vật!
Người thực vật chơi điện thoại?!
Y tá trung niên bị ý nghĩ của mình làm cho sợ hãi, nhưng rất nhanh đã lắc đầu tỏ
vẻ phủ định.
Vừa đi vừa nghĩ, sau đó dùng tay đẩy cửa phòng bệnh ra, giây tiếp theo, thét
chói tai ra tiếng.
Máu từ cổ tay bệnh nhân trào ra, tảng lớn đỏ tươi thấm vào khăn trải giường
trắng tinh.
Tí tách —
Chảy dọc theo đầu ngón tay đi xuống, trên sàn nhà cũng thành một vũng máu
loãng.
"Trời ơi... Rốt cuộc sao lại thế này?!" Sau khi sợ hãi, y tá trung niên lập tức vọt
tới bên giường bệnh rồi ấn chuông.
Rất nhanh bác sĩ đã tới.
Mà lúc này, Thẩm Loan đã đi ra khỏi cửa chính bệnh viện, quay đầu lại nhìn
thoáng qua phía sau dãy nhà nội trú, vẻ lạnh lùng trong mắt không bao giờ thèm
che dấu.
Dây sạc, điện thoại...
Cô ta có công cụ để liên lạc với bên ngoài, vậy thì không khó để giải thích
nhóm người diệt khẩu Diêu Quân Lăng rốt cuộc đến từ đâu.
Thẩm Loan ngồi trên ghế lái, khởi động động cơ.
Xe lao nhanh như mũi tên rời dây cung.
Chuyện đầu tiên sau khi trở lại sơn trang Đông Li: "Sở Ngộ Giang đâu?"
Lục Thâm đang theo Lolita chơi cờ ca rô, nghe vậy, động tác dừng lại: "Cô tìm
cậu ta làm gì?"
"Có việc."
"À, ở sân tập bắn."
Thẩm Loan trực tiếp đi thang máy xuống âm tầng một.
Lục Thâm thấy thế, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Gấp vậy sao?"
Pằng pằng pằng—
Liên tục ba phát súng, đều ở giữa hồng tâm.
Bốp bốp bốp...
"Cô Thẩm?" Sở Ngộ Giang buông súng, lấy nút bịt tai xuống.
Thẩm Loan híp mắt, nhìn về hướng bia ngắm: "Độ chính xác được cải thiện
rồi."
"Mấy ngày không chạm thì rất nhanh sẽ cảm thấy lạ, phải luyện thường xuyên.
Cô... tìm tôi có việc?"
"Đến phòng làm việc nói."
...
"Cô nói đi." Sở Ngộ Giang đã thay áo khoác, khoanh tay đứng trước bàn làm
việc, cụp mi rũ mắt.
"Điều tra người đâm chết Diêu Quân Lăng đến đâu rồi?"
"Không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là tổ chức sát thủ chuyên nghiệp."
Thẩm Loan cong môi: "Khó trách..."
Sở Ngộ Giang: "?"
"Tôi đến bệnh viện thăm Thẩm Yên."
"Sau đó?"
Cô gái chậm rãi ngước mắt, con ngươi đen láy cùng làn da trắng như tuyết, phát
ra ánh sáng chói lọi khiếp người, môi đỏ nhẹ cong: "Cô ta tỉnh rồi."
Dùng câu trần thuật.
Ánh mắt Sở Ngộ Giang hơi căng thẳng: "Tỉnh rồi?!"
Lúc ấy, vì để đề phòng Thẩm Yên mượn bệnh để thoát khỏi phán quyết ngồi tù,
Thẩm Loan còn từng phái Sở Ngộ Giang đi điều tra bệnh tình của cô ta.
Trên người có nhiều chỗ dao đâm bị thương, trong đó hai nơi bị tổn thương đến
động mạch ở cổ, dẫn đến mất nhiều máu, một chỗ bên tay trái, chém đứt gân
tay, còn có một chỗ là sườn mặt bên phải, từ xương gò má kéo dài đến môi,
khâu 21 mũi.
Hơn nữa lúc ấy bọn bắt cóc Lưu Mạch đã sử dụng chất gây ảo giác để gây mê
trước khi hành hung.
Mất máu quá nhiều, lại hút vào một lượng Methamphetamine lớn, gây tổn
thương hệ thần kinh trung ương, đúng là đã trở thành người thực vật.
Tuy nói trong lĩnh vực xưa nay không thiếu kỳ tích, cũng có trường hợp người
thực vật tỉnh lại, nhưng dù sao cũng là xác suất nhỏ.
Lúc ấy Sở Ngộ Giang đã kiểm tra và hỏi thật sự rất rõ ràng: "Chuyện này... Sao
có thể?"
Thẩm Loan bình tĩnh nhìn anh, kéo ra một nụ cười sâu xa: "Cô ta không chỉ tỉnh
lại, mà ngay cả đầu óc cũng thông minh hơn trước kia, tính nhẫn nại lại càng
làm người ta lau mắt mà nhìn."
Cho dù dao nhỏ kề mạch máu, cũng không dao động.
Thẩm Yên trước khi hôn mê không có năng lực này.
Đáy mắt Thẩm Loan hiện lên một tia trầm tư: "Anh nói xem, con người trong
tình huống thế nào thì tính cách sẽ thay đổi lớn?"
"Bị kích thích?"
Thẩm Loan lắc đầu: "Tính cách có lẽ sẽ bị những thứ bên ngoài kích thích mà
thay đổi, nhưng chỉ số thông minh thì không."
Chỉ số thông minh?
Sở Ngộ Giang nhíu mày: "Tôi không hiểu ý của ngài."
"Chỉ số thông minh ngoài việc có quan hệ bên ngoài với thiên phú ra, thì cũng
không thể tách rời với sự từng trải và kinh nghiệm của một người. Một người
thiên phú đã định, không thể sửa được, nhưng không ngừng gia tăng sự trải
nghiệm và từng bước tích lũy kinh nghiệm thì sẽ không có giới hạn cao nhất.
Thẩm Yên hôn mê cũng chỉ mấy tháng ngắn ngủi, trong lúc đó, ngay cả việc
giao lưu đơn giản với bên ngoài mà cô ta cũng chưa từng có, nói gì đến tăng sự
trải nghiệm, tích lũy kinh nghiệm, dùng những thứ đó để nâng cao chỉ số thông
minh?"
Do đó, cô ta đột nhiên thông minh lên thì có vẻ có chút hoang đường và kì lạ.
Bề ngoài vẫn như thế, nhưng bên trong dường như đã thay đôi thành một người
khác.
Sở Ngộ Giang trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng vẫn buồn rầu mở miệng: "...
Tôi không nghĩ ra chuyện này có nguyên nhân gì đặc biệt."
Trong đầu Thẩm Loan ngầm hiện ra một suy đoán lớn mật, cần được chứng
thực gấp—
"Anh giúp tôi đi làm một chuyện..."
Buổi chiều, mặt trời xuống núi, báo hiệu cho một ngày cũ sắp qua đi, đêm tối
cuối cùng cũng buông xuống.
Sở Ngộ Giang trở về cùng với tia sáng cuối cùng của hoàng hôn, đồng tử đen
bóng.
"Điều tra được rồi!"
Thẩm Loan nhướng mày.
"Tài khoản kia có năm mươi triệu, chủ nhân là... Thẩm Yên!"
"Tiếp tục."
"Ngay ngày hôm qua, ghi chép giao dịch trống mười mấy năm đã bị phá vỡ,
xuất hiện một vụ chuyển khoản gần một triệu."
Thẩm Yên muốn diệt khẩu Diêu Quân Lăng, thì không có khả năng tự mình ra
tay.
Cô ta có công cụ liên lạc với bên ngoài, tất nhiên có thể thuê người khác đi làm,
tốt nhất là tổ chức sát thủ chuyên nghiệp.
Phương pháp dứt khoát, giải quyết hậu quả chuyên nghiệp, cũng không dễ dàng
bị bắt.
Nhưng thuê sát thủ không phải chỉ động môi nói, mà quan trọng vẫn là — tiền
thuê!
Nếu cô ta quyết định giả vờ hôn mê để thoát khỏi tai ương tù ngục, tất nhiên sẽ
không sử dụng tài khoản bên ngoài của mình, nếu không, rất dễ dàng bị phát
hiện.
Vậy thì làm sao bây giờ?
Chỉ có thể thử một con đường khác.
Nhà mẹ đẻ của Dương Lam đã từng rất lớn mạnh, có thể nói là môn đăng hộ đối
với Thẩm Xuân Gian, chỉ là sau đó lại dần dần xuống dốc, nhưng đáy vẫn còn
đó.
Trước khi ông cụ Dương qua đời, ông ta từng vì đứa người cháu gái ngoại mà
mình cưng chiều nhất, tức Thẩm Yên, để lại một số tiền lớn gửi trong tài khoản
đầu tư, trong đó 50% là tiền mặt, 50% còn lại cho các loại đầu tư tài chính, lãi
mẹ đẻ lãi con, lợi càng thêm lợi.
Tính sơ sơ cũng khoảng năm mươi triệu vạn.
Nhưng mà...
Thẩm Loan nhớ rõ, đời trước số tiền này Dương Lam đã chính miệng thừa nhận
trong bữa tiệc sinh nhật 25 tuổi của Thẩm Yên 25 tuổi, còn khiến cho hiện
trường bị chấn động không nhỏ.
Hóa ra nhà họ Dương còn có chuyện thâm hậu như vậy, đối một cô cháu gái mà
còn hào phóng thế, vậy thì thực lực cũng có thể tưởng tượng được.
Số tiền này không chỉ khiến cho Thẩm Yên phong quang vô hạn, mà cũng làm
cho Dương Lam đang bị hãm sâu trong sóng gió với tiểu tam bị giới nhà giàu
xem nhẹ, lại mộ lần nữa khôi phục hình tượng vợ cả—
Dù sao lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa!
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất để Dương Lam công khai trước mặt
mọi người.
Nhưng đó là đời trước, hiện giờ, Thẩm Yên cũng chỉ mới 21 tuổi, khoảng cách
mà số tiền này bị phơi bày ra còn khoảng bốn năm, sao cô ta lại biết?
Không chỉ biết, mà còn tương đối thuận tay dùng để thuê sát thủ, một là không
làm, đã làm thì phải làm đến cùng, dứt khoát giết chết Diêu Quân Lăng!
Ánh mắt Thẩm Loan căng thẳng, tim lập tức trầm xuống đáy cốc.
Xem ra...
Người may mắn không chỉ một mình cô, Thẩm Yên cũng trọng sinh!
Cũng không biết cô ta trọng sinh tới đây là khi nào, là đời trước sống thọ rồi
chết ở nhà, hay là cũng giống như cô, không được chết già trở thành oan hồn?
Khó trách cô ta ngủ mấy tháng không thấy ngốc hơn, ngược lại thông minh hơn
không ít!
Khó trách cô ta có thể nhịn được thứ người khác không thể!
Khó trách cô ta có thể biết trước chuyện tương lai, mượn Diêu Quân Lăng để
mật báo cho Thẩm Khiêm!
Thì ra là thế!
Sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện, đáy mắt Thẩm Loan phát ra một vòng sắc
bén đáng sợ.
Tuy rằng Thẩm Yên là người trọng sinh, mới đầu khiến cô có chút không biết
làm thế nào, nhưng cô hiểu mình có thể đi đến hôm nay, tuyệt đối không chỉ
dựa vào thân phận trọng sinh này, mà còn có cái gọi là "hào quang của vai
chính".
Mỗi bước cô đi đều thấm đầy mồ hôi và trí tuệ, thu hoạch mỗi thành quả đều do
vất vả mới đoạt được.
Đúng, tuy trọng sinh làm cô biết được rõ tương lai, làm ít ăn nhiều, nhưng nếu
không có năng lực và thủ đoạn, tâm cơ hay mưu lược, căn bản không có khả
năng từ lúc mới vào nhà họ Thẩm, sống dưới tình huống toàn là bầy sói như
vậy, để đi đến độ cao như ngày hôm nay!
Đời trước, đã muộn bốn năm, hao hết tâm huyết, cuối cùng tính sai bởi thứ gọi
là người thân vừa vô sỉ vừa ác độc, cuối cùng rơi vào cái chết thảm thương.
Đời này, cô trở về nhà họ Thẩm trước bốn năm, lại có được nền tảng do đời
trước cố gắng nỗ lực đặt ra, nếu như đấu không lại một "Thẩm Yên trọng sinh",
vậy thì sống lại một đời còn có ý nghĩa gì?
Cũng là trọng sinh, hai người trở lại vạch xuất phát, để xem cờ ai cao hơn một
bậc!
...
"Rốt cuộc sao lại thế này?! Bệnh nhân đang yên lành thì sao lại bị cắt động
mạch, còn chảy nhiều máu như vậy?!"
Bác sĩ chủ trì chất vấn xuống đầu bà ta.
Y tá trung niên rụt cổ, giống như con chim nhỏ nghe mắng: "Tôi, tôi cũng
không biết, lúc đi vào cũng đã chảy rất nhiều máu..."
"Hôm nay là cô trực ban, cô lại nói không biết với tôi à?!"
"Tôi..."
"Nghĩ lại cho kỹ xem lúc trước có ai đi qua phòng bệnh."
"Có! Em gái của bệnh nhân, cũng họ Thẩm, cô ta có tới đây!"
Lông mày bác sĩ chủ trì nhíu lại: "Có điền đơn đăng ký thăm bệnh không?"
"Có."
"Đưa cho tôi xem."
"Ở đây... tên là Thẩm Loan!"
Không khí trầm mặc.
Đáp án quá rõ ràng, trước khi Thẩm Loan đi vào thì Thẩm Yên vẫn bình
thường, nhưng cô vừa đi, cổ tay người bệnh đã bị thương.
"...Vì sao cô ta muốn làm như vậy?!" Y tá trung niên khó tin.
"Ân oán nhà giàu, những người dân đen như tôi và cô không hiểu được đâu."
"... Vậy bây giờ phải xử lý thế nào đây? Có nên thông báo cho người nhà bệnh
nhân khônh?"
Ánh mắt bác sĩ chủ trì hơi lóe: "... Không vội, trước tiên nên xem camera theo
dõi ở hành lang đã."
"Vâng! Bây giờ tôi đi lấy..."
Nửa tiếng sau.
Từ lúc Thẩm Loan xuất hiện ở phía trước bàn đăng ký, đến khi đi vào phòng
bệnh, rồi từ phòng bệnh đi ra, đi đến trước bàn nói chuyện cùng y tá, toàn bộ
quá trình bọn họ đã xem tới xem lui tới ba lần.
"Thật sự là cô ta sao?" Trong mắt y tá trung niên rõ ràng đang dao động:
"Nhưng cô ta bình tĩnh như vậy, bình thường như thế, không hề có một chút
kinh hoảng hay sợ hãi khi làm người khác bị thương."
Bác sĩ chủ trì cũng không quá chắc chắn.
Cô gái tên là Thẩm Loan này, từ lúc bước vào hay khi đi ra, cho dù là thần thái,
hay động tác, đều bình thường đến không thể bình thường hơn, thậm chí còn có
một loại ưu nhã thong dong mà phụ nữ bình thường không có.
"Chuyện này..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.