Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
"Trò đùa?"
Thẩm Loan nghe xong những lời này, đáy mắt lạnh lẽo.
Người đàn ông rũ mắt, vẻ mặt hòa hoãn:
"Xin lỗi, anh chỉ hy vọng em có thể đối mặt với dự án này, đừng có thái độ
dửng dưng."
Đinh---
Thang máy đến nơi, cánh cửa mở ra.
Thẩm Loan bước ra trước, người đàn ông đang chuẩn bị nhấc chân, cô đột nhiên
quay đầu lại:
"Nếu anh còn muốn sống chung hòa bình, thì hãy dẹp bỏ cái tự cho là đúng của
mình đi."
Sau đó, cô rời đi.
Thẩm Khiêm nhìn cô chằm chằm, đôi chân vừa nhấc chân lên cũng hạ xuống,
sau đó thản nhiên bước ra khỏi thang máy.
...
Thẩm Loan vào phòng, rương hành lý đã được nhân viên khách sạn giao từ
trước.
Cô lấy bộ đồ ngủ của mình ra, đóng rèm cửa, vừa đi vừa cởi đồ, đến khi vào
phòng tắm thì cô đã trần như nhộng.
Mười lăm phút sau.
Cô bước ra trong bộ đồ ngủ, sấy tóc xong, ngã xuống giường ngủ thiếp đi.
Người này thì say mộng đẹp, nhưng Thẩm Khiêm ở đầu bên kia càng nghĩ càng
bực bội.
Loảng xoảng---
Rương hành lý bị anh ta đá đổ, người đàn ông nới lỏng cà vạt, ngồi xuống
giường, mắt ủ rũ.
Anh ta chỉ nhắc nhở cô rằng công việc không phải là chuyện đùa, cũng không
nói gì nữa, cô lại khen ngược, trực tiếp không nể mặt, nói lời hung ác.
"Nếu còn muốn sống chung hòa bình" lời nói như vậy cô cũng nói được?
Nếu anh ta bỏ qua, liệu cô có thực sự coi anh ta là kẻ thù?
Thẩm Loan!
Thẩm Loan!
...
Trong lòng thầm niệm cái tên này vô số lần, một lần so với một lần càng nghiến
răng nghiến lợi.
"Tôi phải làm thế nàovới em đây?"
Cuối cùng, một tiếng thở dài khe khẽ thoát ra khỏi môi anh, gần như không
nghe được.
Sau khi thay bộ quần áo bình thường, Thẩm Khiêm định đi ăn cơm, chuẩn bị
đến nhà hàng ở tầng hai.
Trước khi bước vào thang máy, anh dừng lại, đột ngột quay chân, đi về hướng
khác.
Sau nửa phút, anh dừng lại và gõ cửa.
Cốc, cốc, cốcKhông ai trả lời.
"Thẩm Loan?"
"..."
"Em có ở trong phòng không? Chúng ta cùng nhau đi ăn bữa trưa."
"..."
Sau khi gõ một phút mà không có động tĩnh gì, Thẩm Khiêm quay người rời đi.
Trong căn phòng cách sau một cánh cửa, Thẩm Loan đang mang bịt mắt và nút
bịt tai, mí mắt cô nhúc nhích vài cái, rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Ngoại trừ trên gương mặt có chút ửng hồng, vẫn xem như bình thường.
Thẩm Khiêm ăn trưa xong, trở về phòng, trước tiên có một cuộc họp video với
một số trưởng bộ phận, sau đó kiểm tra kế hoạch đấu thầu trên máy tính.
Rất nhanh, đã qua buổi trưa.
Mãi cho đến khi mặt trời lặn, bầu trời bị ráng đỏ nhuộm thành màu cam hồng,
tầm mắt của người đàn ông mới rời khỏi màn hình máy tính.
Anh ta rót cho mình một ly rượu vang đỏ, thuận tiện để điện thoại về chế độ
bình thường.
Trong những cuộc họp hay công việc quan trọng, anh ta thường đặt trạng thái
máy bay.
Đứng trước cửa sổ sát đất, ly rượu trong tay vừa mới uống được hai ngụm thì di
động vang lên.
"Alo?"
"Chủ tịch Thẩm,tôi là tiểu Trương ở tập đoàn Vĩnh Lâm, hôm nay vào buổi trưa
nhận phòng tại quầy lễ tân đã gặp, ngài còn nhớ chứ?"
"Ừm, tôi nhớ."
"Là như thế này, lời mời buổi trưa thật sự quá qua loa, cũng quá vội vàng, nghĩ
lại thì thấy nên để các vị nghỉ ngơi trước, bữa tối chúng ta gặp sau. Tôi đã đặt
một bàn trong nhà hàng bên cạnh khách sạn, không biết hai vị có nể mặt đến
dùng bữa cơm với tôi?"
"Các vị khách sáo quá."
"Không, không, không... Chuyện này là lẽ hiển nhiên."
Người bên kia nhiệt tình đến không thể chối từ.
Thẩm Khiêm trầm ngâm một lát, sau đó đột nhiên hỏi:
"Anh đã thông báo với chủ tịch Thẩm Loan hay chưa?"
"Chuyện này... còn chưa có thời gian, tôi nghĩ chỉ cần ngài đồng ý."
"Khi đi ra ngoài, đầu tiên phải ưu tiên phụ nữ mới là quý ông, đúng chứ?. "
"Đúng vậy, là ý này... "
Bên kia có thể làm gì? Tất nhiên là hùa theo.
Thẩm Khiêm:
"Anh có thể hỏi ý kiến của cô ấy trước, tôi sao cũng được."
"Được, vậy tôi sẽ hỏi chủ tịch Thẩm Loan trước."
Năm phút sau.
Thẩm Khiêm lại nhận được cuộc gọi từ đầu dây bên kia:
"Xin lỗi, chủ tịch Thẩm Loan không nghe điện thoại di động. Tôi đã nhờ lễ tân
khách sạn gọi vào điện thoại cố định nhưng ngài ấy không bắt máy. Tuy
nhiên,nhưng phòng điều khiển phản hồi làphòng được khóa trái từ bên trong.
Tôi lo chủ tịch Thẩm đã xảy ra chuyện. Làm phiền ngài có thể đi một chuyến
tới xem thử được không?"
Đôi mắt người đàn ông nhíu chặt, lập tức kết thúc cuộc gọi, chạy về hành lang
phía bên kia.
Cốc cốc cốc-
"Thẩm Loan! Mở cửa!"
Cốc cốc cốc!!!
"Em nghe thấy không?! Anh nói em mở cửa! Em đang làm gì vậy?!"
Sau gần hai phút, những người khách ở phòng bên cạnh hoảng hốt, thò đầu ra
xem kịch nhưng cánh cửa trước mặt vẫn bất động.
"Tình huống gì vậy? Bắt gian sao?"
"Tôi cũng thấy vậy, dường như người đàn ông đang rất tức giận?"
"Tôi nói này người anh em, anh nên đá cửa đi? Chân có lực hơn tay."
"Đừng nghe ý tưởng tồi của anh ta, anh nên đi thẳng đến quầy lễ tân giải thích
tình hình, rồi yêu cầu nhân viên công tác đưa chìa khóa dự phòng thì hơn."
"Anh ngốc à? Không phải các khách sạn đều bảo vệ sự riêng tư của khách hàng
như thế à, muốn mở thì mở à?"
"Làm người đừng thành thật như vậy, không nói đến chuyện bắt gian, chỉ cần
nói dối, ví dụ như vợ anh tự sát, hoặc có vấn đề về tâm thần, người ta sẽ giúp
anh mở cửa!"
Thẩm Khiêm lạnh lùng quay đầu lại:
"Câm miệng!"
Một nam một nữ nhìn nhau, bọn họ không nhịn được bĩu môi,
"Chẳng trách vợ anh lại ngoại tình, rốt cuộc biết lý do."
"Người anh em, cho anh một lời khuyên: nếu muốn có cuộc sống yên ôtn, trên
đầu luôn phải dính chút màu xanh. Nén bi thương!"
Sau đó, cửa đóng rầm phát ra tiếng kêu lớn.
Thẩm Khiêm bất lực, ngay cả khi tay anh đập đến đau thì bên trong cũng không
có phản ứng, cuối cùng, anh ta chỉ có thể gọi cho nhân viên khách sạn.
Người quản lý cầm chìa khóa mở cửa -
Cửa mở ra.
Nhưng nhìn thấy cảnh tượng bên trong khiến Thẩm Khiêm cau mày
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.