Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
"Chủ tịch Thẩm, bây giờ đã gần sáu giờ, anh muốn gặp nhau lúc nào? Nhà hàng
đã được sắp xếp, đồ ăn sẽ được phục vụ ngay khi mọi người đến đó..."
Vĩnh Lâm dùng lời nói uyển chuyển gọi điện nhắc nhở anh ta.
Thẩm Khiêm đứng ở cửa phòng bệnh, cầm điện thoại di động, ánh đèn bệnh
viện kéo dài bóng dáng anh trên mặt đất, toát lên khí chất lạnh lùng tự nhiên.
"Không đi."
"... Cái gì?" Đầu bên kia dừng một chút.
Thẩm Khiêm: "Có việc chậm trễ, không đi."
"Còn chủ tịch Thẩm bên kia..."
"Cô ấy cũng không đi."
Yên lặng hai giây, đầu bên kia ngập ngừng nói: "Có phải... Cô Thẩm không
muốn tới?"
Lời mời dùng bữa cùng nhau ở sảnh khách sạn trước kia, Thẩm Loan cư xử lãnh
đạm như thể cô không muốn tiếp xúc nhiều với họ.
Từ chối một lần nữa không phải là không thể.
Cho dù Thẩm Khiêm muốn đồng ý, cũng phải nhìn sắc mặt của cô, vì vậy anh ta
cũng không đến.
Vĩnh Lâm còn đang suy nghĩ thì Thẩm Khiêm đã kết thúc cuộc gọi.
"Điều này..."
"Tình hình ra sao?"
Quanh bàn tròn lớn, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, mọi người mờ mịt.
"Chúng ta có phải hay không đã từng xúc phạm cô Thẩm? Có chỗ nào đã bị bỏ
qua, hay chúng ta chuẩn bị không chu đáo?"
"Chu đáo hơn? Khách sạn đã sắp xếp cho cô, đặt chỗ tại nhà hàng đắt tiền nhất.
Ngay cả lời nói cũng chú ý, lãnh đạo còn không được như cô ta. Cô ta còn bất
mãn cái gì?"
"Minh Đạt có ý kiến với Vĩnh Lâm không...?"
"Ý kiến gì?"
"Nghĩ xem, nếu Minh Đạt thực sự muốn hợp tác với chúng ta, Thẩm Loan với
tư cách là chủ tịch tập đoàn sẽ không nhã nhặn, nhưng ít nhất cô ấy không nên
lạnh lùng như vậy."
"Ừm... Nghe có vẻ có lý..."
"Sao bây giờ?"
"Còn có thể làm sao? Hai nhân vật chính còn chưa đến, cơm bữa này ăn không
được. Mọi người về đi."
"Đợi một chút, tôi có vấn đề không hiểu."
"Vấn đề gì?"
"Trong lần đầu thầu này, Vĩnh Lâm mới là đối tượng cần lấy lòng nhất. Dù sao
thì chúng ta là chủ nhà, chúng taccũng không cần phải phụ thuộc vào bên kia...
Theo lý thuyết, quyền chủ động thuộc về phía chúng ta, không thể vì một đối
tượng hợp tác mà chúng ta phải bám chặt vào. Như vậy thật là... "
Anh dừng lại, chậm rãi phun ra hai chữ:
"Thấp kém."
"Anh nghĩ rằng cấp trên không nghĩ đến điều này? Nhưng mọi người đã bao giờ
nghĩ thử chưa. Nếu Minh Đạt đối xử tiêu cực với Vĩnh Lâm và chỉ đi ngang
qua, thì điều đó có nghĩa là Vĩnh Lâm của chúng ta sẽ đạt được một dự án phát
triển với một đối tác xa lạ khác, chúng ta không thể chắc chắn về nguồn vốn, tài
chính, danh tiếng, thực lực và rất nhiều vấn đề khác của đối phương.. Đổi lại
là anh, anh có dám nói chia là chia một dự án lớn như vậy không?"
"Tục ngữ nói lạ không bằng thân! Chúng ta và Minh Đại là bạn cũ. Chúng ta
biết rõ thực lực và trình độ của nhau, hợp tác nghĩa là một bút làm ăn thành
công. Anh nói xem cấp trên có cần phải liều chết nịnh bợ hai người này không
?! "
"Lúc trước chúng ta và Minh Đại hợp tác cũng không xuất hiện tình huống lớn
như vậy mà?" Mực độ lấy lòng nịnh nợ sắp đến mức như một con chó nhật rồi.
"Một đời vua một đời thần, quyền hành thay đổi, chúng ta tự nhiên phải theo
ngọn núi khác."
"Là hai anh em đó sao?"
"Ồ, đừng đánh giá thấp hai người trẻ tuổi này. Một người thì hiền lành tâm tư
sâu sắc, người còn lại thì vui hay giận đều không biểu hiện ra, lạnh lùng cao độ.
Họ không phải là đèn cạn dầu!"
...
Bệnh viện.
Thẩm Khiêm cất điện thoại di động quay lại phòng bệnh.
Giây tiếp theo, dừng động tác, bất thình lình anh đối diện với đôi mắt đen của
người phụ nữ.
Thẩm Loan đã tỉnh, cô dựa vào đầu giường, trên mu bàn tay gắn kim truyền
dịch, sắc mặt tái nhợt càng làm cho ánh mắt của cô sáng ngời kinh người.
"Tỉnh rồi?" Người đàn ông mỉm cười nhẹ nhàng, thuận tay đóng cửa lại, đi đến
bên giường.
"Tôi..." Cô mở miệng, giọng nói khàn khàn.
Thẩm Khiêm đem nước ấm đặt ở đầu giường đã chuẩn bị tốt, cắm ống hút đưa
tới tận miệng cô: "Uống xong rồi nói."
Thẩm Loan cau mày.
Dưới cái nhìn kiên trì của anh, cô suy nghĩ một lúc rồi ngậm lấy ống hút.
Nước ấm chảy qua cổ họng, bớt đi sự khô khốc: "... cảm ơn."
Thẩm Khiêm không trả lời, mà chỉ hỏi: "Em có muốn uống thêm không?"
Cô lắc đầu.
Người đàn ông không ép buộc, chuyển tay đặt cốc nước lên tủ.
"Anh đưa tôi tới bệnh viện?"
Thẩm Khiêm nhướng mi, nhếch môi: "Ngoài anh ra, em nghĩ sẽ là ai? Quyền
Hãn Đình?"
Thẩm Loan nhướng mày, trong mắt hiện lên nghi ngờ.
Không biết tại sao anh ta đột nhiên nhắc đến Quyền Hãn Đình vào lúc này?
Thẩm Khiêm nhìn vẻ mặt không biết gì của cô, anh tức giận muốn chết nhưng
lại không thể phát tác: "Không phải em lúc nào cũng đề phòng cẩn thận anh
sao? Tại sao không dùng sự cảnh giác này với người khác?!"
"Ví dụ như ai?" Thẩm Loan bối rối.
"..." Người đàn ông nghẹn lại.
"Em phát sốt." Anh lạnh lùng nghiêm nghị nói.
"Em biết."
Thẩm Loan tự mình cảm nhận được, buổi sáng thức dậy cô thấy tinh thần không
tốt, trên máy bay tuy đã đắp chăn nhưng cô vẫn mơ màng màng bị lạnh tỉnh.
Về đến khách sạn, cô cố nén lại sự mệt mỏi nhận phòng, đến phòng bèn lập tức
đi tắm nước nóng, cô nghĩ mình ngủ một giấc sẽ ổn.
Nhưng trong lúc ngủ, cô toát mồ hôi, chăn quấn chặt người nhưng vẫn thấy
lạnh.
Khi đó, Thẩm Loan nhận ra rằng mình có thể bị sốt.
Cô cố gắng thức dậy nhiều lần, nhưng không thể.
Cảm giác vô lực giống như đang nằm trên bàn mổ, cảm nhận sự sợ hãi và chán
nản không thể chống lại khi cuộc đời dần trôi qua.
"Em biết?!" Thẩm Khiêm đột nhiên cao giọng.
Người luôn ôn hòa như anh cũng để lộ sự tức giận, anh ta buột miệng: "Em thì
biết cái rắm gì!"
Thẩm Loan nhướng mày, kỳ quái nhìn anh.
Giây tiếp theo, hai bên vai bị giữ lấy, cô vô thức nhíu mày, ngước mắt lên,
khuôn mặt người đàn ông gần trong gang tấc, đôi mắt thâm thúy như màn đêm
dày đặc.
"Anh ta đã làm hại em!"
Anh gằn từng chữ một.
Vẻ mặt của Thẩm Loan trở nên mờ mịt: "Anh đang nói cái gì vậy?"
"Anh hỏi em, tối hôm qua..." Thẩm Khiêm dừng lại, nhận ra vấn đề này khá
nhạy cảm, nhưng anh không dừng lại, ánh mắt anh nghiêm túc. "Anh ta thật sự
không biết tiết chế?"
"Tiết chế? Ý của anh là?"
"...Chuyện chăn gối."
Ngay khi lời này được nói ra, không chỉ Thẩm Loan choáng váng mà bản thân
Thẩm Khiêm cũng ngây người.
"...Tại sao lại nói chuyện này?" Thẩm Loan nhìn anh, ánh mắt như nhìn thấu
mọi thứ, cứ như như liếc mắt một cái đã hiểu được tất cả.
Nhưng Thẩm Khiêm biết, ánh mắt này chỉ là giả vờ, ngụy trang.
Đôi mắt ấy đã lừa gạt biết bao người, lừa anh ta, lừa ba cô, lừa gạt ông cụ, thậm
chí lừa gạt toàn bộ từ trên xuống dưới nhà họ Thẩm gia và mọi người trong
công ty.
Dù biết vậy, nhưng khi chạm tới ánh mắt cô, anh ta không tự chủ được mà bị
hấp dẫn, mê hoặc, cam tâm tình nguyện nhảy vào cái bẫy đã sớm được chuẩn
bị.
Cô chính là người có loại ma lực này!
"Vì cái gì? Ha Hả..." Thẩm Khiêm cười lạnh:"Tới bây giờ em vẫn chưa hiểu ra
sao?"
Thẩm Loan nhìn hắn, ánh mắtt trầm tĩnh, vẻ mặt bình thản.
"Bác sĩ nói, em phát sốt là bởi vì nhiễm trùng, em đã bị như vậy rồi mà anh ta
không có một chút cảm giác nào sao? Không đau lòng cũng không khóc?"
Thẩm Loan: "..."
Ngày hôm qua Quyền Hãn Đình không chịu ngừng, cô cảm giác chính mình
không còn sức lực cho nên kêu anh ngừng lại được hai lần.
Anh cũng đã ngừng lại nhưng chỉ một lúc sau lại ngóc đầu trở lại.
Thẩm Loan không đếm được đã làm bao nhiêu lần, nhưng buổi sáng ngày hôm
sau lúc cô rời giường đổi nội y và thay quần áo cảm nhận được vùng bên dưới
đau nhức.
Tên khốn kia!
"Lúc trước anh đã cảnh cáo em như thế nào? Loại người như Quyền Hãn Đình,
lạnh nhạt đến mức tận cùng, sẽ không nảy sinh tình cảm. Cho dù là người chung
chăn gối anh ta cũng sẽ không bởi vậy mà có chút ưu đãi và nhân từ nào."
Thẩm Loan: "..."
Không phải cô không nói mà không biết nên nói như thế nào.
Trước hết Quyền Hãn Đình thật sự sai, sai ở chỗ t*ng trùng lên não, không có
điểm dừng.
Nhưng nói anh lạnh nhạt vô tình, không có chút thương hại và nhân từ nào với
cô thì cô không thể đồng ý, cô cảm nhận tình cảm của anh phát ra từ nội tâm.
Cô có thể cảm nhận được tình cảm của Quyền Hãn Đình, đương nhiên cũng
cảm nhận được sự chiếm hữu tăm tối sau những lần ân ái.
Anh độc tài khó đoán, bá đạo cường thế, không muốn những người khác giành
lấy sự chú ý của Thẩm Loan.
Ở một góc mà cô không nhìn thấy, Quyền Hãn Đình nỗ lực áp chế những suy
nghĩ âm u xấu xa, giống như một con chiến mã bị thương giấu đi đôi chân
khuyết tật của mình, chỉ thể hiện mặt mạnh mẽ đẹp nhất của bản thân cho chủ
nhân tôn quý.
Anh sợ hãi nhìn thấy ánh mắt thất vọng của người mình yêu, càng sợ hãi bởi vì
mình không vẹn toàn mà bị từ bỏ.
Thẩm Loan nhìn thấu tất cả, không chỉ ra cũng không hề quấy phá, chỉ chiều
theo suy nghĩ của anh rằng cô không biết, để anh tiếp tục giả làm người lạnh
lùng..
Bởi vì.....
Quyền Hãn Đình không cần cô giải thích, cũng không cần cô tìm hiểu, anh chỉ
cần cô "mãi mãi không biết".
Đó chính là sự tự tin của anh, cũng là sự tự tôn.
Mặc dù Thẩm Loan là người yêu thân mật nhất của anh, cũng không bởi vì vậy
mà rình rập xâm phạm.
Thẩm Khiêm không biết rằng chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi, cô đã suy
nghĩ nhiều như vậy, nhìn ánh mắt thất thần và vẻ mặt ngơ ngẩn của cô, anh cho
rằng cô không chịu nổi sự thật đau đớn.
Thở dài nhẹ một tiếng, anh không khỏi nhẹ giọng: "Đồng ý với anh, trở về chia
tay anh ta, từ nay về sau không liên quan đến anh ta nữa."
"Nếu như em lo lắng Quyền Hãn Đình trả thù anhsẽ ra mặt, em không cần bận
tâm, cũng không cần gặp lại anh ta."
Thẩm Loan nghe vậy trong mắt hiện lên vẻ quái dị: "Anh ra mặt?"
"Anh cho rằng Quyền Hãn Đình sẽ cho anh mặt mũi?" Anh ta không giết anh là
tốt lắm rồi, Thẩm Loan chửi thầm.
Nếu không bởi vì Thẩm Khiêm thì tối hôm qua Quyền Hãn Đình cũng sẽ không
điên thành dáng vẻ kia.
"Anh có thể đàm phán với anh ta." Thẩm Khiêm nói.
"Anh lấy gì đàm phán với anh ta?"
Thẩm Loan cười lạnh nói.
"Thân phận Giám Đốc Thiên Thủy, hay là thân phận CEO của Minh Đạt?"
"Tới tư cách thấy anh ấy anh còn không có, lấy gì đàm phán?"
Thẩm Khiêm ánh mắt thâm trầm: "Anh không có tư cách, vậy nhị gia hẳn có?"
"Anh biết Tống Cảnh?"
"Có chút giao tình " Thẩm Khiêm lạnh nhạt nói.
Thẩm Loan đột nhiên nghĩ đến lúc trước Lục Thâm bởi vì chuyện nước mắt
Ares rơi vào trong tay Thẩm Khiêm mà không tiếc sử dụng tài nguyên của Thất
gia ở Kinh Bình trả thù, kiên trì một thời gian, Thẩm Khiêm sứt đầu mẻ trán,
chuyện này vẫn được giải quyết.
Tập toàn Thiên Thủy cũng bình an vượt qua nguy cơ.
Bây giờ nghĩ đến, có thể làm tiểu ác ma Lục Thâm thu tay lại, chắc chắn Thẩm
Khiêm không có bản lĩnh này, cũng chỉ có thể là vị ngang hàng với Quyền Hãn
Đình kia ra tay.
"Không cần "
"Em lặp lại lần nữa." Thẩm Khiêm nghiến răng nghiến lợi nói.
Thẩm Loan: "Tôi nói, không cần anh ra mặt, việc của tôi tôi sẽ tự giải quyết."
"Giải quyết?"Giải quyết như thế nào"
"Tôi không nghĩ sẽ chia tay anh ấy," Thẩm Loan nói thật.
Cô biết tính cách Quyền Hãn Đình âm trầm và vẫn luôn âm thầm bao dung,
dùng cách không để lại dấu vết chậm rãi khiến anh cảm thấy an toàn.
"Có phải em điên rồi hay không?" Thẩm Khiêm giận dữ:"anh ta đối xử như vậy
với em, em còn lưu luyến cái gì?!"
Thẩm Loan không muốn giải thích quá nhiều, cũng không cần thiết giải thích
với anh ta, nằm xuống quay đi: "Tôimệt rồi."
"..."
Phòng bệnh to như vậy chỉ nghe thấy tiếng người đàn ông khó thở vì tức giận.
Bầu không khí bỗng trở nên đè nén.
Thẩm Loan có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén như dao dừng trên mặt
mình, ánh mắt che giấu phức tạp và thất vọng.
Sau một lúc...
"Nếu như em đã chọn con đường này, tương lai đừng hối hận!" Nói xong, Thẩm
Khiêm quay người rời đi.
Thẩm Loan nhắm mắt, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
...
Đảo Chiếm Ngao.
Tòa nhà chính được xây dựng ở trung tâm đảo nhỏ, bên cạnh là chỗ ở của chi
thứ, lấy ý của "Chúng tinh củng nguyệt".
Giờ phút này, đèn đuốc sáng trưng.
"... Phía Tử Chiêu vẫn chưa có tin?"
Vẻ mặt Sở Ngộ Giang trầm trọng lắc lắc đầu.
Quyền Hãn Đình ngồi ở chủ vị, một thân khí thế không giận mà uy: "Điều tra
xong danh sách đi lại của các chi thứ trong vòng ba tháng gần đây chưa??"
"Đã tiến hành kiểm tra cẩn thận, nhưng...không có phát hiện."
Quyền Hãn Đình nhíu mày căng thẳng: "Bây giờ cậu thế nào?"
"Gia chủ khoảng thời gian trước bị bắn trọng thương, không được ở nhà dưỡng
bệnh mà lại lại đi Tam Giác Vàng đàm phán, hiện tại vết thương nặng thêm, bác
sĩ nói nên nằm trên giường tĩnh dưỡng nửa tháng nếu không sẽ để lại di chứng "
"Tạm thời đừng nói tiến độ điều tra cho ông ấy."
Sở Ngộ Giang gật đầu: "Tôi đã phong tỏa tin tức, cũng đã chào hỏi người bên
cạnh gia chủ, bọn họ đều có chừng mực."
"Ừ." Quyền Hãn Đình mệt mỏi xoa xoa thái dương.
An Tuyệt bị bệnh, An Tử Chiêu không rõ tung tích, hiện giờ chiếm ngao lớn
như vậy trừ anh ra lại tìm không ra một người có thể làm chủ.
Cũng may mắn anh kịp thời trở về, tình huống tệ hơn so với anh tưởng tượng
nhiều.
Trong mắt người thường thiên hạ không tường nào không lọt gió, An thị là cây
to đón gió lớn, kẻ địch khắp nơi, có một hai kẻ trà trộn rắp tâm gây rối cũng là
chuyện bình thường.
Nhưng chỉ những nhân tài có hiểu biết mới biết Chiếm Ngao là nơi nào.
Tường đồng vách sắt, phòng thủ kiên cố, cũng bất quá như thế!
Đừng nói một người sống sờ sờ, dùlà một con rùa biển theo chỗ nước cạn lên
bờ, cũng trốn không thoát hệ thống. Bởi vì như vậy chuyện này mới đặc biệt
nghiêm trọng.
Quyền Hãn Đình phải trở về tọa trấn là điều bắt buộc.
Lúc này, đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Lăng Vân vội vàng đi vào: "Gia,
cô Thẩm cô ấy..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.