Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Khi Quyền Hãn Đình biết Thẩm Loan đang đi công tác với Thẩm Khiêm, anh
đã tìm Thiệu An Hành yêu cầu thiết bị định vị mini đời mới nhất.
Thiết bị định vị này được cấy trực tiếp dưới da. Sau vô số thí nghiệm với cơ thể
sống, tạm thời không phát hiện ra tác dụng phụ nào.
Con chip được làm bằng vật liệu sinh học có thể được cơ thể con người hấp thụ,
hiệu lực trong vòng một trăm ngày.
Sau một trăm ngày, con người sẽ tự động tiêu hóa con chip bởi quá trình trao
đổi chất của cơ thể, không cần lấy nó ra khỏi da lần nữa.
Quyền Hãn Đình nhân lúc Thẩm Loan ngất xỉu để hoàn thành quá trình cấy
ghép, quá trình diễn ra suôn sẻ, anh ra lệnh cho Lăng Vân để mắt đến cổng nhận
tín hiệu, phát hiện sai sót để báo cáo sự cố kịp thời.
Ngay cả trên máy bay cũng không bị gián đoạn.
Sau khi hạ cánh xuống Chiếm Ngao, Quyền Hãn Đình bắt tay xử lý cục diện rắc
rối trước mặt, dù sức lực của bản thân có hạn, nhưng anh vẫn kiên trì để cho
Lăng Vân chú ý tới hành động của Thẩm Loan, không thể lơ là dù chỉ một phút.
Sở Ngộ Giang nhìn thấy, trong lòng kỳ quái.
"Lục gia" khát máu, sắt đá, quyết đoán, dứt khoát trong ấn tượng của anh đây
sao?
Tính cách vẫn luôn sát phạt, mạnh mẽ nay lại thêm một chút dịu dàng mềm mại.
Mà sự Ấm áp và dịu dàng này chỉ dành cho mỗi Thẩm Loan.
Cho nên khi Quyền Hãn Đình nghe được hai chữ "Cô Thẩm", vẻ mặt của anh
thay đổi rõ rệt, Sở Ngộ Giang cũng không còn cảm thấy kinh ngạc nữa.
Dù sao vì cô Lục gia có vô số ngoại lệ, cũng không biết đã thất thố bao nhiêu
lần rồi.
Thói quen trở thành điều hiển nhiên, anh ta đã thấy không còn thấy lạ.
"Em ấy bị làm sao?" Ngay cả khi nhắc đến việc nội gián, giọng điệu của Quyền
Hãn Đình cũng không lạnh lùng quyết tuyệt như thế này.
Lăng Vân chỉ cảm thấy áp lực đập thẳng vào mặt, khiến cậu vô thức nín thở,
nhưng tốc độ nói cũng không chậm: "Định vị mới nhất cho thấy cô Thẩm đang
ở... bệnh viện."
...
Thẩm Loan không hề bị ảnh hưởng bởi Thẩm Khiêm, vẫn ổn định có một giấc
ngủ ngon.
Chỉ là trước khi đi ngủ, cô liếc thấy lọ dịch truyền còn lại ba phần tư l, cảm thấy
vướng víu nên định gọi y tá rút kim tiêm ra, hoặc phải đợi truyền dịch xong rồi
mới yên tâm ngủ.
Không ngờ, cô lại ngủ thiếp đi trong lúc rối rắm.
Tỉnh lại lần nữa, trước mặt là một cái giá truyền dịch trống không, trên đó
không có treo bình, cũng không có ống truyền dịch, nhìn mu bàn tay, lỗ kim
được che lấp bằng bông gòn khử trùng và cố định bằng băng y tế, vết sưng tấy
đỏ đã biến mất chỉ còn lại vết bầm tím mà mắt thường có thể thấy được.
Cô cũng không thấy hiện tượng máu bị rút ngược ra như dự đoán.
"Cô tỉnh rồi à?" Cô y tá trẻ tuổi đẩy cửa bước vào, cười rạng rỡ.
Giống như mặt trời ngoài cửa sổ, sáng ngời, nhìn vào cũng khiến cho lòng
người cảm thấy thoải mái.
"Ừ." Thẩm Loan ngồi dậy dựa vào đầu giường.
Thấy thế, cô y tá chu đáo nhét một chiếc gối mềm sau lưng.
"Cảm ơn."
"Chuyện nhỏ thôi."
"Ngoài chuyện này, tối hôm qua may mà các cô đến rút kim kịp thời, nếu không
tôi ngủ quên mất, máu nhất định sẽ chảy ngược."
Y tá lấy nhiệt kế đặt vào trong lỗ tai cô, nghe vậy, cô lắc đầu: "Đây không phải
là công lao của chúng tôi. Bạn trai cô vẫn luôn canh giữ, còn đến phòng trực
nhờ tôi rút kim."
Bạn trai?
Thẩm Loan nhướng mày.
Phải mất một thời gian cô mới nhận ra người đang được nói đến là Thẩm
Khiêm.
Anh ta không phải đóng sầm cửa rời đi rồi sao?
Y tá: "... Lần đầu tiên chúng tôi tới kiểm tra phòng bệnh thì anh ấy không có ở
đây. Lúc đó, cô đang ngủ. Chúng tôi không tìm được người để ký tên, đang định
gọi điện thoại thì bạn trai của cô trở lại, trên người toàn mùi thuốc lá, sau khi bị
bác sĩ trông coi mắng một trận anh ấy còn đi tắm, những chuyện này chẳng lẽ
cô không hề hay biết?"
Chuyện này cô không biết sao? "
Thẩm Loan lắc đầu.
Cô thực sự đã ngủ thiếp đi.
"Anh ấy giờ ở đâu?"
Y tá nhìn xung quanh, lắc đầu: "Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, cô có thể
gọi điện thoại hỏi thử... Ừ, nhiệt độ vẫn bình thường, cuối cùng cũng hết sốt rồi,
có ngứa cổ không?"
"Không."
"Hô hấp thì sao, có thuận không?"
Thẩm Loan gật đầu.
"Đây chỉ đơn giản là cơn sốt do mệt mỏi và nhiễm trùng nên mới lên cơn sốt,
sau này cô cần phải chú ý. Sức khỏe của cô vốn không tốt, cô cần phải giữ gìn
sức khỏe, nếu không khi về già sẽ xuất hiện rất nhiều biểu hiện xấu."
Thẩm Loan chăm chú nghe giảng, cô gật đầu: "Cảm ơn, sau này tôi sẽ cẩn thận
hơn."
Không phải nói cho có lệ mà nói với thái độ nghiêm túc.
Bởi vì cô biết những gì y tá nói là sự thật, kiếp trước cô đã từng tự mình trải qua
sự đau đớn khi bị bệnh tật hành hạ, có lòng nhưng không có sức.
Cho nên kiếp này cô rất cẩn thận quan tâm thân thể của mình, chỉ có người nào
đó dùng lực quá mạnh trên giường... không thể dừng được.
Nhìn thấy hai rạng mây đỏ trên gò má trắng nõn của cô, có chút ngượng ngùng,
nữ y tá thầm cong miệng cười trộm, trong lòng nghĩ: Tuy đàn ông không giữ
được lý trí và chừng mực, nhưng tình cảm giữa hai người chắc chắn phải cực
tốt, nếu không sẽ không có chuyện mất kiểm soát.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của cô y tá tràn đầy hâm mộ, sự kết hợp giữa mỹ nam và
mỹ nữ đương nhiên luôn khiến người yêu quý
Đúng là thế giới của chỉ quan tâm đến mặt.
"Khi nào tôi có thể xuất viện?" Thẩm Loan hỏi.
"Nếu không có gì đặc biệt quan trọng, tôi đề nghị cô ở lại thêm nửa ngày để
quan sát. Hiện tại đã hết sốt nhưng không thể đảm bảo rằng nó sẽ không trở lại.
"Được."
Thẩm Loan đồng ý.
Đối với việc đấu thầu của Vĩnh Lâm, cô không lo lắng chút nào.
Thái độ của đối phương cục kì thành khẩn, đến nỗi suýt chút nữa đã dán lên
người mình một tấm biển viết: Nhanh lên, sao không hợp tác với chúng tôi ngay
nào!
Ngay cả khi Minh Đạt không muốn thắng thầu, bên kia cũng sẽ làm mọi cách để
khiến họ thắng thầu.
Bao gồm cả bữa tối ngày hôm qua, cũng như tiếp đãi và chuẩn bị chỗ dừng
chân.
Thẩm Loan đã nhìn thấu kế hoạch của Vĩnh Lâm.
Cô không tin Thẩm Khiêm không để ý, nhưng anh ta không dám đánh cược,
chính vì vậy mà anh ta đối xử lấp lửng với phía bên kia để thử nghiệm.
Quá cẩn thận chưa chắc đã là điều tốt, suy nghĩ nhiều quá lại khiến tim mệt mỏi.
Cả buổi trưa không thấy Thẩm Khiêm, đương nhiên Thẩm Loan cũng sẽ không
gọi điện hỏi thăm.
Mãi đến giờ cơm trưa anh ta mới xuất hiện, trong tay cầm đồ ăn đóng gói và
một hộp súp gà.
Đồ ăn mua từ một nhà hàng tư nhân ở Kinh Bình, nơi nổi tiếng với đồ chay,
trước kia, Thẩm Loan tình cờ nghe Miêu Miêu nói về nó, nghe nói đây là nhà
bếp gia đình nổi tiếng được nhà ẩm thực XX đánh giá, số lượng có hạn, từ lúc
khai trương đến nay doanh số không hề giảm.
Muốn đặt được một bàn ăn, phải đặt trước nửa tháng.
Thẩm Loan nếm thử một miếng, dừng lại một giây rồi tiếp túc tăng tốc độ ăn.
Ăn thật ngon!
Người đàn ông đứng bên cạnh, im lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, khóe miệng
cong cong vui vẻ.
Các món ăn tuy đơn giản thanh đạm nhưng đầy đủ hương vị, có thể dùng
nguyên liệu nấu thành hoàn mỹ thế này quả thật kỹ năng nấu nướng tuyệt vời.
Ăn vào có cảm giác được rất khác biệt.
Bởi vì Thẩm Loan là một người thích ăn uống, nên nói cũng không thèm nói, cứ
thế chìm đắm trong mỹ thực.
Khi đã ăn no được năm sáu phần, cô mới ngước mắt nhìn người đàn ông cách
đó không xa.
Thẩm Khiêm: "Ăn ngon không?"
"Ngon lắm."
Không phải "tạm được" hay "cũng ổn", mà là lời khẳng định trực tiếp nhất.
Người đàn ông đột nhiên vui vẻ.
Anh đã hỏi bác sĩ, chiều nay có thể xuất viện."
Thẩm Loan khẽ ừ: "Anh tự sắp xếp."
Cả hai đều không đề cập đến vụ tranh chấp đêm qua, giống như không có
chuyện gì xảy ra.
Thẩm Loan luôn có thái độ trân trọng và kính trọng đồ ăn.
Hơn nữa, những món ăn này ngon đến nỗi cô sẽ rất tiếc nếu không ăn hết.
Cũng may là phần ăn không quá nhiều, vừa đủ ăn no, không biết là do trùng hợp
hay cố ý?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, cô không muốn nghĩ thêm.
Buổi chiều Thẩm Khiêm thay cô làm thủ tục xuất viện, còn cầm một gói thuốc
lớn.
Trở lại khách sạn, Thẩm Loan tự mình về phòng, không cần anh ta đưa.
"... Đừng cứng đầu."
Người đàn ông cau mày, giọng điệu nghiêm túc.
"Em hết sốt rồi." Thẩm Loan bình tĩnh nhìn anh ta.
"Đây không phải là lý do."
"Em có thể." Cô nhấn mạnh một lần nữa.
"Thẩm Loan, em sợ cái gì?" Người đàn ông cười cong môi, ánh mắt cười như
không cười nhìn mặt cô, trần trụi thăm dò và nghiên cứu.
"Anh nghĩ sao?" Cô đang sợ cái gì?
Thẩm Khiêm chợt cười nhẹ, âm thanh từ tính vang lên từ trong lồng ngực: "Thì
ra em đều biết... ha ha..." Chỉ là cô không muốn thừa nhận, cũng không muốn
đối mặt.
Thẩm Loan tránh khỏi tầm mắt thiêu đốt của anh: "Anh trai, đừng quên thân
phận của mình!"
Nói xong, cô cầm lấy thuốc trên tay anh rồi quay vào phòng.
Người đàn ông đứng đó một lúc lâu, cuối cùng anh thở dài nhẹ, cũng không biết
là chua xót hay tự giễu nhiều hơn.
...
Sáu giờ tối, Thẩm Loan ngủ được một giấc, vừa tắm xong thì nghe thấy tiếng gõ
cửa.
"Ai?"
"Là anh."
Thẩm Khiêm!
Cô buộc tóc, bước ra mở cửa: "Có chuyện gì?"
"Em muốn anh đứng nói chuyện ở hành lang?"
Cô cau mày.
"Dù gì anh cũng đã đưa em đi bệnh viện, anh là anh trai của em." Anh ta nói rõ
từng tiếng.
Anh trai...
Thân phận anh ta không thích nhất lại là lợi thế duy nhất của anh ta để tiếp cận
cô.
Thẩm Khiêm không biết mình trở thành bộ dạng ma quái này từ khi nào, rõ ràng
biết rằng mình không thể và không nên, nhưng anh ta vẫn không thể thoát ra
khỏi vũng bùn này, thậm chí còn mơ hồ chìm sâu hơn.
"Vào đi." Cô né sang bên cạnh nhường chỗ.
Người đàn ông bước vào trong, nhìn thấy thuốc trên bàn vẫn chưa được động
đến không khỏi nhíu mày:
"Em còn chưa uống thuốc?"
"..."
Anh ta lạnh lùng nhìn Thẩm Loan một cái, không nói gì cầm một cái ly sạch sẽ,
rót nước ấm vào ly, cuối cùng bỏ thuốc vào nắp chai đưa cho cô.
Nếu Thẩm Loan không nhìn lầm, vừa nãy khi lấy thuốc anh ta không hề xem
hướng dẫn của toa thuốc.
Thuốc gì, uống bao nhiêu viên, anh ta đều nhớ!
Thẩm Loan cảm thấy giữa hai người không nên xuất hiện kiểu "săn sóc chu
đáo" này.
Họ là kẻ thù của nhau, mỗi người nắm một nửa quyền điều hành Minh Đạt, từ
khi cô trở thành chủ tịch, không, sớm hơn nữa,ể từ ngày đặt chân vào nhà họ
Thẩm, họ đã định sẵn sẽ chiến đấu không ngừng cho tới chết!
"Em đang nghĩ gì vậy?"
Thẩm Loan không nói gì.
"Tại sao lại nhìn anh thế này?"
Cô vẫn im lặng.
Thẩm Khiêm liếc nhìn ly nước trong tay, vẻ mặt lạnh lùng nhưng trong mắt lại
ấm áp: "Uống đi."
Người phụ nữ không nhúc nhích, vì vậy anh mạnh mẽ nhét vào tay cô.
"Còn có thuốc."
Thẩm Loan chỉ có thể uống trước mặt anh ta.
Anh cầm lấy chiếc cốc rỗng đặt sang một bên, ra lệnh: "Đi thay quần áo."
"?"
"Vĩnh Lâm đã hẹn lần thứ ba rồi, khó mà dời được nữa."
Chân mày Thẩm Loan nhíu lại: "Anh rõ ràng biết rằng ngay cả khi chúng ta
không đàm phán với bên kia, hầu hết hơn phân nửa các dự án đấu thầu của Vĩnh
Lâm đều rơi vào tay Minh Đạt. Đã thế, tại sao chúng ta lại phải tham gia vào
một bữa tiệc vô nghĩa như vậy?"
"Chúng ta không lo lắng, nhưng em đã bao giờ nghĩ rằng liệu Vĩnh Lâm có chắc
chắn nghĩ như chúng ta không?"
"..."
"Từ thái độ của Vĩnh Lâm, ta có thể thấy rằng họ cần Minh Đạt; tương tự,
chúng ta cần truyền đạt tin tức và tín hiệu để khiến bên họ an tâm. Kinh doanh
là việc của hai bên, anh tới tôi đi mới có thể hợp tác lâu dài. "
Ý của Thẩm Khiêm không khó hiểu. Nói một cách đơn giản là mọi người cùng
nhau dùng bữa nâng chén. Khách và chủ tận hứng, mượn việc này truyền đạt ý
định "sẵn sàng hợp tác" với Vĩnh Lâm.
Sau cuộc kiểm tra này, tại cuộc đấu thầu hai bên có thể ăn ý "cấu kết với nhau
làm việc xấu".
Về việc này, Thẩm Loan thừa nhận rằng nó có lý, kiếp trước cô ứng phó vô số
bữa tiệc rượu, kính rượu không nhiều nhưng cũng không ít, đương nhiên cô
hiểu "quy tắc ngầm" này.
Cơ thể cũng vì vậy mà càng ngày càng yếu.
"Cho bên kia ám hiệu vẫn chưa đủ sao? Tại sao chúng ta phải dùng hình thức
tiệc tùng?"
"Chúng ta sẵn sàng cho, bên kia mới sẵn lòng tin." Lòng tin thường được xây
đắp từ những bữa tiệc rượu.
Thẩm Loan: "Anh có thể tự đi."
"Đừng quên rằng bây giờ em cũng là chủ tịch của Minh Đạt."
"Mặt mũi của Vĩnh Lâm thật lớn, một CEO còn chưa đủ sao?"
Người đàn ông trong công việc cực kì cứng đầu đến đáng sợ, ánh mắt trầm
xuống...
"Đây là bổn phận của em."
Thẩm Loan hỏi ngược lại: "Không phải bổn phận của em là giành được dự án
hợp tác này sao?
"Bây giờ là quá trình bắt buộc phải trải qua!"
Dù Thẩm Khiêm khuyên thế nào, Thẩm Loan cũng nhất quyết không chịu đi.
Cuối cùng, người đàn ông nén giận, nhấn mạnh từng chữ: "Anh hỏi em lần cuối,
có đi hay không?"
Người phụ nữ nhướng mày nhìn anh ta một cái thật sâu: "Anh có chắc muốn em
đi không?"
"Chắc."
" Được." Vẻ mặt cô thờ ơ, đáy mắt băng giá, nụ cười trên khóe miệng lại càng
rực rỡ: "Vậy thì đi thôi."
Thẩm Khiêm sững sờ, không thể tin được những gì mình nghe thấy, không phải
lần đầu tiên anh ta biết sự ngoan cố của Thẩm Loan.
"Em..." Dường như có gì muốn nói.
Đáng tiếc, Thẩm Loan không cho anh ta cơ hội đó.
Cô bước tới, kéo cửa ra, làm động tác mời: "Mời anh ra ngoài, em muốn thay
quần áo."
Khi người đàn ông vừa bước ra khỏi cửa thì ngay lập tức nghe thấy tiếng rầm...
Cửa phòng đóng sầm lại.
Mười lăm phút sau, Thẩm Loan xuất hiện trước mặt anh ta, mặc chiếc váy đen
nhỏ mang đôi giày cao gót.
Rõ ràng ăn mặc rất bình thường, váy thiết kế không hề hở hang, trang điểm tươi
tắn tự nhiên, làn da của cô lại quá trắng, ở trên nền màu đen càng thêm nổi bật.
Ngoài ra, váy dài chạm đầu gối, lộ ra đôi chân thon thả của người phụ nữ, nhìn
thoáng qua còn tinh xảo hơn đồ sứ, làm lòng người khó nhịn muốn sờ vào để
biết cảm giác như thế nào.
Thẩm Khiêm nheo mắt, nhìn qua tựa như đánh giá khắt khe, trên thực tế anh
mượn việc này để che đi tia kinh ngạc và ánh mắt nóng bỏng.
Cô ấy đẹp, anh ta luôn biết.
Ngay từ khi cô bước vào nhà họ Thẩmđã lọt vào tầm mắt của anh ta, Thẩm
Khiêm vô cùng tin tưởng điều đó.
Mặc dù Thẩm Loan gầy như gậy trúc, mặc bộ váy trắng rẻ tiền nhất, rụt rè yếu
ớt như một bông hoa dại bên đường, Thẩm Khiêm vẫn tìm thấy vẻ đẹp chưa ai
khám phá ra được ở cô.
Sau hơn một năm điều dưỡng, da mặt cô trở nên hồng hào, tuy vẫn còn gầy
nhưng không còn xanh xao như trước.
"Em đã chuẩn bị xong, đi thôi." Cô nhìn anh ta rồi bước đi thong dong.
Có những thứ như khí chất, không bao giờ thay đổi được.
Cô luôn là tuyết trắng khó tan trên núi, cô đơn lạnh lẽo.
"Mặc thêm áo khoác đi." Thẩm Khiêm ma xui quỷ khiến thốt ra.
Không phải anh ta chưa từng thấy phụ nữ xung quanh mình ăn mặc hở hang
hơn thế này, nhưng lúc nhìn thấy Thẩm Loan, anh ta không nhịn được thốt lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.