Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Người phụ nữ nghe xong ngẩn ngơ:
"Thời tiết thế này, anh còn bảo tôi mặc thêm áo khoác?"
Tháng sáu, vào lúc giữa mùa hè, cái nóng mà mặc quần đùi, áo ngắn đã nóng
không chịu nổi, áo khoác là cái quái gì?
Mắt của Thẩm Khiêm hơi chập chờn, đáy mắt lóe lên sự chột dạ, trong chốc lát
đã chìm trong sự ấm áp:
"Em vẫn còn ốm, không thể cảm lạnh nữa.."
Thẩm Loan cũng không bác bỏ, cô giơ cổ tay nhìn vào chiếc đồng hồ của mình:
"Lúc này rồi, anh có chắc muốn em đi một chuyến không?" Người đàn ông cau
mày.
Chỉ còn nửa tiếng nữa là đến thời gian đã hẹn, thời gian lái xe đến đó nhanh
nhất là 20 phút.
"Đi thôi."
Nhìn thấy ánh mắt do dự của anh ta, Thẩm Loan dẫn đầu ra khỏi khách sạn.
Giày cao gót chạm sàn bước từng bước có nhịp điệu.
Chân mày Thẩm Khiêm đột nhiên nhíu lại, hai mắt rực lửa, nhưng trong phút
chốc đã bình tĩnh lại, thay vào đó là vẻ bất đắc dĩ.
Giây tiếp theo, anh ta đuổi theo bước chân cô.
Hai người đến địa điểm đã thỏa thuận, người của Vĩnh Lâm đã đợi từ lâu.
"Xin mời hai vị vào bên trong..."
Thẩm Khiêm:
"Xin lỗi, có hơi kẹt xe."
Nhà hàng này là thương hiệu phục vụ ăn uống cao cấp dưới sự quản lí của Vĩnh
Lâm, chủ yếu tập trung vào trang trí và bài trí sang trọng nên giá cả rất đắt đỏ.
Cảnh vật xung quanh tự nhiên cũng khá đẹp.
Có thể thấy, bên kia quả thực đã tiêu tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc.
Một nhóm bảy người tiến vào phòng Vip dưới sự dẫn dắt của người phục vụ, so
với đại sảnh thì nơi này cao hơn một bậc.
"Mời hai vị ngồi."
Thẩm Khiêm nhận lòng tốt ngồi xuống ghế chủ vị, Thẩm Loan ngồi xuống ghế
bên cạnh.
Rất nhanh các món ăn đã được mang lên.
Rõ ràng là đã chuẩn bị trước, chỉ cần đợi bọn họ tới là mang lên.
Trong bữa tiệc, Thẩm Khiêm chịu trách nhiệm giao tiếp và thương lượng với
những người ở Vĩnh Lâm, trong khi Thẩm Loan chỉ chịu trách nhiệm vùi đầu
vào đồ ăn.
Cô vốn là đồ trang trí nên đỡ phải mở miệng.
Hai người cũng có thể được coi là mạnh ai nấy làm, người khác nếu mở một
con mắt nhắm một con mắt là có thể xem như không có việc gì.
Nhưng một số người lại cố tình không có mắt.
Uống xong ba hiệp, mọi người đều đã hơi say, Thẩm Loan cũng ăn no sáu bảy
phần, vừa đặt đũa xuống, định rót một chén trà nóng để uống, không ngờ đột
nhiên có một ly rượu được đưa ra trước mặt cô, kèm theo một tiếng cụng lớn.
Mùi rượu bốc lên, kèm theo một mùi hương khó ngửi.
Di chuyển tầm mắt theo hướng ly rượu, nhìn thấy gương mặt người đàn ông
đang cầm ly.
Thẩm Loan không có ấn tượng gì về ông ta, ấn tượng duy nhất là ông ta là một
trong những giám đốc nhân sự do Vĩnh Lâm cử đến.
Ông ta có thân hình vạm vỡ, tai to mặt lớn, đôi mắt nhỏ nheo lại.
Lúc này mặt ông ta đỏ bừng, hai mắt mờ mịt, rõ ràng là đang say.
"Thẩm Loan! Chủ tịch Thẩm đúng không?"
Ông ta cười, nhe hàm răng ố vàng vì hút thuốc:
"Tại sao cô không mở miệng nói chuyện? Do... ợ đang coi thường người Vĩnh
Lâm?"
"Nói đùa."
Vừa nói cô vừa khẽ ngả người về phía sau để tránh mùi rượu nồng nặc.
Khi người đàn ông nhìn thấy điều này, ông ta lập tức tỏ vẻ bất mãn: "Còn nói
không phải sao?"
Ngay khi Thẩm Loan lạnh mặt, Thẩm Khiêm mau chóng đưa tay ngăn người
lại:
"Giám đốc Trâu, có gì từ từ nói, ông làm em ấy sợ."
Giám đốc Trâu này cũng là một tên khốn nạn. Khi ông ta tỉnh táo thì không sao,
nhưng khi đã uống say thì cả thế giới đều thuộc về ông ta!
"Chủ tịch Thẩm, anh nghĩ lại lời vừa nói xem? Cô ấy cũng không phải trẻ con,
tôi cũng không dữ dằn như vậy. Sao lại dọa cô ấy?"
"Anh say rồi."
Giọng nói trầm xuống.
Người say rượu ghét nhất người khác nói mình say say, dưới ánh mắt kinh ngạc
của mọi người, giám đốc Trâu này trực tiếp hất tay Thẩm Khiêm ra và tiến về
phía Thẩm Loan.
"Bữa tối có ai không uống rượu?! Dù sao ly này cũng phải uống hết!"
Thẩm Loan lui về phía sau để không bị ông ta đụng tới, nghe vậy ánh mắt đột
nhiên trầm xuống:
"Thực xin lỗi, tôi không uống được."
"Không uống được sao? Cô đang lừa ai vậy? Chủ tịch Minh Đạt không biết
uống rượu? Thế tương lai cô đàm phán kinh doanh với mọi người như thế nào?"
"Tôi không bao giờ uống rượu khi bàn về chuyện kinh doanh."
"Chậc... Vậy thì tôi đoán việc làm ăn của cô...không thành."
Thẩm Loan:
"Dù vậy, cũng không cần ông phải lo lắng."
"Này! Tôi đã nói cô là một con nhóc, sao không biết tốt xấu?"
Khi cụm từ "con nhóc" vang lên, sắc mặt của tất cả mọi người đều đồng loạt
thay đổi.
Giám đốc Trâu tên gọi là Trâu Cương, là một ông già không biết điều trong
công ty, nhiều nhân viên cấp trung trong công ty không thích làm việc với ông
ta, nhưng cứ tới bữa tiệc lại phải gọi tới tên ông ta.
Không có lý do nào khác, chỉ vì người này nổi tiếng là người biết uống rượu,
được mệnh danh là "Ngàn Chén Không Say".
Nói về hợp đồng, hay chuyện hợp tác hoặc dự án gì đó thì không thể tránh khỏi
việc mọi người uống rượu ngà say, cần người tỉnh táo trà trộn để ký hợp đồng.
Lần này cũng không ngoại lệ, Trâu Cương được đặc biệc gọi đi cùng.
Ban đầu ông ta khá vui vẻ, dù đợi ở cửa gần bốn mươi phút ông ta cũng không
cáu gắt, ngay từ cái nhìn đầu tiên ông ta đã bị sốc bởi vẻ đẹp củaThẩm Loan.
Khuôn mặt này, eo này, chân này, khí chất này đều phù hợp với thẩm mỹ phụ nữ
của ông ta.
Ngay lập tức nhịp tim đập mạnh, đôi mắt sáng bừng.
Nhưng ông ta vẫn biết giữ lễ, biết rằng mình không thể quá khác thường, vì vậy
ông ta kìm nén biểu hiện của mình trước khi mọi người chú ý.
Trên đường đến phòng riêng, ông ta cố tình đi phía sau Thẩm Loan, cẩn thận
nhìn vòng eo nhỏ nhắn chỉ một cánh tay có thể ôm chặt và đôi chân thon dài
trắng như tuyết.
Không thể không suy nghĩ xấu xa rằng nếu sờ lên thì có cảm giác gì.
Trong đầu đã hiện lên bức tranh kiều diễm, suy nghĩ ngày càng sâu xa.
Ôm mộng tưởng này nên không thể nói với người khác ý nghĩ mập mờ, chờ bữa
tiệc bắt đầu, Trâu Cương càng thêm để ý Thẩm Loan, dĩ nhiên là im lặng không
thể hiện ra.
Chỉ lúc gắp đồ ăn cố ý vô tình để ánh mắt lướt trên người cô, hoặc mượn động
tác uống rượu liếc nhanh đôi chân trắng nõn của cô.
Rất nhanh ông ta biết được Thẩm Loan từ lúc vào cửa tới giờ, một câu cũng
không nói, ngồi một lúc lâu, chỉ lo dùng bữa cũng không hề đụng đến rượu.
Ông ta càng nhìn càng cảm thấy ruột gan ngứa ngáy, rốt cuộc kìm nén không
được, bước tới để tìm cảm giác tồn tại.
Mà phương thức tìm cảm giác tồn tại của ông ta lại là ép cô uống rượu.
WTF?!
"Giám đốc Trâu đúng không? Không biết tôi có nhớ đúng hay không."
Người đàn ông sửng sốt, đối diện cặp mắt đen sâu thăm thẳm của Thẩm Loan,
tự nhiên đôi mắt như si như say.
Mặc dù đó là một động đen sâu không thấy đáy, ông ta cũng sẽ nhảy xuống mà
không hề suy nghĩ, cam nguyện trầm luân.
"Không... Nhớ không lầm..."
Người đàn ông có chút được quan tâm mà lo sợ.
Chỉ vì cô nhớ rõ họ ông ta.
Thẩm Loan lại ngồi im không có động tĩnh gì, thậm chí còn hơi lộ ra sự chán
ghét ——
"Đầu tiên, tôi không uống rượu có liên quan gì đến ông sao?"
Người đàn ông ngỡ ngàng, bởi vì trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản
ứng lại, cho nên hai mắt mờ mịt.
"Tiếp theo, ông có thể gọi tôi là chủ tịch Thẩm, cô Thẩm, hoặc là trực tiếp gọi
tên Thẩm Loan, nhưng nếu là nhóc con... Ngại quá, ông dùng từ sai chỗ, dùng
sai người rồi."
Trâu Cương mất một lúc lâu mới phản ứng lại, lập tức mặt lộ vẻ xấu hổ lại buồn
bực: "Cô nhìn trên bàn tiệc này đi, có ai ngồi xuống mà không uống rượu?"
"Tôi đấy." Thẩm Loan nhướng mày, mười phần bình tĩnh.
Đáp án thế này thành công khiến người đàn ông nghẹn lời: "... Chủ tịch Thẩm
sợ là mới nhận chức không lâu, cho nên không hiểu quy củ của chúng tôi trên
bàn tiệc! Hôm nay chỉ cần xuất hiện, có nghĩa là phải uống rượu!"
"Quy củ là người định ra, tôi không ủng hộ, điều đó không phải quy củ của tôi."
Nhẹ nhàng bâng quơ, lại khó nén được cuồng vọng trong đó.
Trâu Cương vừa tức giận nhưng cũng hưng phấn.
Tức giận khi Thẩm Loan nở nụ cười lạnh bén nhọn trên môi, cũng làm cô thực
sự trở nên linh động chèn ép người khác.
Trâu Cương bị cô nói lại hai ba câu, không những không cảm thấy chán ghét,
trái lại mỗi cái lỗ chân lông đều tỏ ra hưởng thụ thích ý.
Nếu Thẩm Loan biết suy nghĩ hiện tại của ông ta, chỉ biết lạnh lùng nói ra hai
chữ ——
Đê tiện!
"Mặc kệ nói như thế nào, hôm nay nếu cô không uống rượu này, vậy có nghĩa là
không có thành ý."
Nói xong đưa chén rượu trong tay hướng về phía cô một lần nữa.
Thẩm Loan lạnh lùng nói thẳng: "Nếu tôi không uống thì sao?"
"Vậy không còn gì để nói!"
"Phải không? Vậy không nói nữa." Nói xong, lập tức đứng dậy, làm bộ rời đi.
Trâu Cương khó lắm mới khiến cho nữ thần chú ý, để ánh mắt của cô đặt trên
người mình, làm sao có thể dễ dàng để cô rời khỏi?
Lập tức duỗi tay đi kéo lại, giây tiếp theo, lại bị Thẩm Khiêm không khách khí
mà chặn lại.
"Giám đốc Trâu, xin tự trọng!"
Cùng với lời nói vừa dứt, vẻ mặt cũng hoàn toàn lạnh lẽo trầm xuống.
Không khí bỗng nhiên cứng đờ, trong không khí có người cử động cũng cảm
thấy xấu hổ không yên.
Thẩm Khiêm: "Xem ra bữa cơm này chúng tôi không nên tới, cáo từ!" Nói
xong, đưa tay ôm lấy đầu vai Thẩm Loan muốn rời đi.
"Mấy người không được đi!" Trâu Cương thẹn quá hóa giận lớn tiếng rít gào.
Đám người này bị một tiếng gào khiến lý trí trở lại, nhanh chóng hiểu rằng việc
này rất quan trọng, đều thu hồi tư thái xem diễn đi lên khuyên giải ——
"Hai vị chủ tịch Thẩm đừng nóng giận, Trâu Cương là một kẻ lỗ mãng, nói năng
không suy nghĩ, mong hai vị đừng để chuyện này ở trong lòng!"
"Đúng vậy, lão Trâu uống say, ông ta có thói quen mượn rượu làm càn, lời ông
ta nói hai ngài coi như gió thoảng bên tai, không đáng vì thế mà bỏ lỡ chuyện
tốt."
"..."
Mấy người đều tiến lên phía trước, nói những câu xin lỗi, không chút dấu vết lôi
tên đầu sỏ gây tội ra.
Lí do khi nãy bọn họ không khuyên ngăn, cố tình chờ mọi chuyện rắc rối như
vậy mới mở miệng giải vây, chắc chắn trong lòng có tính toán muốn để Trâu
Cương bị chê cười.
Thậm chí còn có hai người lén dùng di động quay, chỉ cần phát tán tốt, cũng đủ
khiến ông ta bị kéo chân, đánh mất vị trí giám đốc nhân sự.
Cho nên, khiến cho ông ta ăn nói linh tinh, xem ông ta có thể làm lớn chuyện ra
sao, khiến người khác chê cười như thế nào!
Một lần thoải mái không hiểu sao lại đi quá giới hạn, chờ đến lúc Thẩm Loan
cùng Thẩm Khiêm muốn rời đi, mọi người mới đột nhiên hiểu ra chuyện này
không chỉ khiến thể diện của Trâu Cương mất hết mà còn có khả năng khiến hai
vị khách quý không vui.
Nếu bọn họ thật sự vì vậy mà từ chối hợp tác với Vĩnh Lâm, đây tuyệt đối
không phải là kết quả mà mọi người ngồi đây mong muốn.
Nếu không, không chỉ có Trâu Cương xong đời, tất cả bọn họ cũng không có
trái ngọt để ăn!
Lúc này mới vội vàng anh một câu tôi một câu, lời hay ý ngọt đều nói ra, cố
gắng giữ người ở lại.
"...Chủ tịch Thẩm, ngài xem dù sao Minh Đạt cùng Vĩnh Lâm cũng là nhiều
năm giao tình như vậy, không đến mức khiến mọi chuyện thành như vậy, đúng
không?" Đây là thể diện hai bên, mà từ chối hợp tác chính là vứt bỏ tiền tài!
"Như vậy đi, để lão Trâu nói lời xin lỗi, tự mình chuộc lỗi với cô Thẩm, có được
không?"
Đối phương từng bước nhượng bộ, vẻ mặt Thẩm Khiêm không đổi, thật ra trong
lòng đã bắt đầu dao động.
Thẩm Loan nhìn thấy ánh mắt dần nhu hòa đi của anh ta, vô cùng thất vọng...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.