Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
"Cho tôi mười phút."
Thẩm Loan: "Tôi chờ anh ở dưới đại sảnh."
Mười phút sau, Thẩm Khiêm xuất hiện trong bộ âu phục và giày da.
Xe mà Vĩnh Lâm cử đi đón người đã đợi sẵn ở cửa, tài xế kéo cửa xe ra, hai
người ngồi vào.
Tiệc tối lần này vừa là lúc ký hợp đồng vừa là tiệc ăn mừng.
Khi hai người đến nơi, khách khứa đã bắt đầu lục tục vào bàn, trong số đó có
một số đại diện các công ty khác tham gia đấu thầu nhưng cũng chỉ là lãng phí
sức lực, đương nhiên sẽ không cho Thẩm Khiêm sắc mặt tốt, lời lẽ sắc bén.
"Ồ, chủ tịch Thẩm đến muộn vậy? Theo lý thì bữa tiệc tối này ngài cũng coi
như là nửa chủ nhà, không đến tiếp đón mọi người sao?"
Thẩm Khiêm thấp giọng cười: "Tôi chỉ sợ tôi xuất hiện trước mặt mọi người,
không tiếp đón mọi người được tốt, ngược lại sẽ ảnh hưởng tâm trạng của các
vị."
"Sao lại như vậy được?"
"Sao lại không? Kẻ không ăn được nho nhìn người đang ăn nho, trong lòng có
khi rất khó chịu. Một khi đã như vậy, vậy người ăn nho chỉ có thể im lặng tránh
ra, nhưng kẻ không ăn được nho cố tình chủ động tìm tới cửa, ngài nói cái này
có phải gọi là - tự mình chuốc lấy cực khổ?"
Ý tứ châm chọc không cần quá rõ ràng cũng đủ khiến sắc mặt hầu hết những
người ở đây nhất thời thay đổi.
Cuối cùng, vẫn là tổng giám đốc của Vĩnh Lâm là Dương Khai Xương đứng ra
hoà giải mới kết thúc trận chiến vô nghĩa này.
"Hai vị chủ tịch đốc Thẩm, mời vào trong."
Đây là lần đầu tiên Thẩm Loan thấy Dương Khai Xương, hơn năm mươi tuổi,
bụng phệ, một đầu tóc đen vuốt ngược ra sau, bóng loáng trơn nhẵn.
Vừa thấy chính là dáng vẻ của một doanh nhân khôn khéo.
Thẩm Khiêm: "Cảm ơn."
Thẩm Loan cũng hơi hơi gật đầu.
7 giờ 50, khách khứa vào bàn xong, trên bục đang điều chỉnh thử thiết bị.
8 giờ, Dương Khai Xương bước lên bục tuyên bố tiệc tối chính thức bắt đầu,
ngay sau đó lại nâng ly chúc mừng một lúc, cuối cùng bày tỏ sự tin tưởng vào
sự hợp tác giữa hai bên và một tương lai tốt đẹp.
8 giờ 10 phút, nghi thức ký hợp đồng được tiến hành.
Thẩm Loan và Thẩm Khiêm đều được mời lên trên bục, ngồi xuống cùng với
Dương Khai Xương.
Sau đó, tiếng nhạc vang lên, một cô nàng chân dài bưng một cái khay trên tay,
trong đó có hai bản hợp đồng, chậm rãi đi đến trước mặt ba người, khom
người...
Một bản đưa cho Dương Khai Xương, một bản khác đưa tới giữa Thẩm Khiêm
và Thẩm Loan.
Người chủ trì: "Tiếp theo sẽ tiến hành nghi thức ký hợp đồng chính thức, mời
hai bên hợp tác kiểm tra kỹ các điều khoản, sau khi xác nhận không có sai sót gì
mời ký tên vào vị trí tương ứng trên trang cuối."
Ngay khi hai bên đều chuẩn bị đặt bút, một giọng nói đột nhiên muốn vang lên
từ đám đông --
"Cậu bảy nhà họ Thẩm tới!"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa ra vào của sảnh tiệc,
bao gồm cả ba người trên sân khấu đang chuẩn bị ký tên.
Chỉ thấy cửa gỗ khắc hoa được đẩy ra từ bên ngoài, người đàn ông mặc âu phục
thiết kế xuất hiện trong tầm mắt của mọi người với nụ cười phóng túng.
Đối với những ánh mắt đánh giá này, đương sự cũng không cảm thấy kỳ quái,
cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn có thể thoải mái đón nhận sự
đánh giá của tất cả mọi người, cất bước đi vào.
Dáng vẻ thư thái như đang đi dạo vườn hoa sau nhà mình, dường như đã sớm
tập mãi thành thói quen đối với những tình huống này.
"Đây là ai vậy?"
"Vừa nghe đã biết anh tới từ tỉnh khác, đến cậu bảy nhà họ Thẩm cũng không
biết."
"Ớ... Người này các anh đều biết sao?"
"Đương nhiên!"
"Anh ta làm gì?"
"Chậc, Kinh Bình của nhà họ Thẩm biết không? Người xuất chúng nhất trong
những người xuất chung, anh ta không cần làm gì, chỉ cần mang cái họ này, có
thân phận là người của nhà họ Thẩm, đủ để anh ta hưởng vinh hoa phú quý."
"Nhà họ Thẩm ở Kinh Bình? Lợi hại như vậy sao?"
"A, người anh em, cậu đùa với tôi à? Từng nghe qua tập đoàn Phúc Thanh
chưa?"
"Sao..." Đồng tử người kia co rụt lại, không kìm chế được kinh ngạc: "Chính là
tập đoàn lớn bao gồm tài chính và ngoại thương kia?!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.