Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Nhắc đến nhà họ Thẩm có lẽ nhiều người chưa từng nghe qua.
Suy cho cùng, có quá nhiều nhà họ Thẩm trong thiên hạ, nhà có tiền cũng không
phải chỉ có một.
Nhưng nhắc tới "Phúc Thanh" chỉ cần là người liên quan một chút đến làm ăn
buôn bán chắc chắn đều biết hai chữ này đại biểu cho điều gì.
Bây giờ Hoa Hạ tự do dân chủ, đã rất ít công khai đề cập đến khái niệm "Gia
tộc", đảng cầm quyền cũng không cho phép thế lực cực đoan tồn tại trắng trợn
như vậy.
Như "nhà họ An" đã tránh xa vị trí đứng đầu và "Dạ Xã" đã im hơi lặng tiếng
mấy năm gần đây gần như mai danh ẩn tích.
Huống chi, thực lực của "Phúc Thanh" còn không bằng hai nhà trên, tất nhiên
không dám bừa bãi.
"... Vị cậu bảy giữ chức vị gì trong Phúc Thanh?"
"Anh ta?" Người nọ cười nhạo: "Một kẻ ăn chơi trác táng, lại không phải là
dòng chính mà muốn nhậm chức ở tập đoàn?"
"Xuýt... Nhà họ Thẩm này còn chia ra dòng chính với dòng thứ?"
"Chia chắc chắn là phải chia, chỉ là không thể công khai ra ngoài. Nếu không
doanh nghiệp gia đình lớn như Phúc Thanh, anh chia một chút, tôi đào một
muỗng, sau vài thế hệ sẽ đổ bể, nào có chuyện như bây giờ?"
"Sao lại như đại gia đình phong kiến thế?"
"Haizz, anh nói đúng thật! Cũng giống như hệ thống gia tộc của triều đình, cùng
là con do ba mẹ sinh ra, tất nhiên mẹ còn phải là bà cả, kẻ thứ ba không được
nuôi, lớn lên chọn ra người có năng lực kế thừa gia nghiệp, những người còn lại
thì chia tiền hay bất động sản, tự phát triển, sinh sống bên ngoài."
"Còn con hơn cha hay là một kẻ bại hoại miệng ăn núi lở thì phải dựa vào bản
lĩnh của mỗi người. Dựa theo cách tuyển chọn nghiêm khắc này, một thế hệ rồi
một thế hệ, dần dần hình thành nên dòng chính và dòng thứ, tất nhiên địa vị
cũng là một trên trời một dưới đất, không thể đánh đồng."
"Anh vừa nói vị cậu chủ bảy này xuất thân từ dòng thứ, nhưng tôi thấy anh ta
rất có tiếng nói..."
"Ồ, người nhà họ Thẩm cho dù là cậu chỉ dòng thứ thì ở đất Kinh Bình đều có
thể đi ngang, anh nói anh ta có thể có tiếng nói hay không?"
Chỉ cần họ "Thẩm" thì sẽ có tiếng nói tư bản.
"Hơn nữa dòng thứ của cậu bảy này rất gần với dòng chính của nhà họ Thẩm,
quan hệ tốt hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể dính chút hào quang."
"Bảo sao..."
Bên này, mọi người bàn tán sôi nổi về nhà họ Thẩm, nên cảm khái thì cảm khái,
có thể phổ cập khoa học thì phổ cập khoa học, một đợt rối một đợt âm thanh
khe khẽ xì xào như một đám ruồi muỗi đang vo ve.
Mà bên kia, người đàn ông bước vào sảnh tiệc với sự chú ý của khán giả, đi đến
đâu gây xôn xao đến đó, anh ta đã sớm tập thành thói quen, thản nhiên hưởng
thụ tất cả chuyện này, mặt không đỏ hơi thở không rối như chuyện thường ngày.
Loảng xoảng —
Âm thanh vật nặng rơi suống đất vang lên, Thẩm Loan và Thẩm Khiêm theo
bản năng nghiêng đầu lại thấy Dương Khai Xương đã rời khỏi chỗ ngồi, chạy
chậm về phía vị cậu chủ kia, bởi vì đứng dậy quá gấp nên đẩy ghế ra phát ra
tiếng loảng xoảng.
"Thất Thiếu đại giá quang lâm, không thể tự mình tới cửa nghênh đón, thật xin
lỗi." Dương Khai Xương mở miệng dẫn đầu cáo tội, nở nụ cười nịnh nọt lấy
lòng.
Ông ta tốt xấu gì cũng là chủ tịch một tập đoàn, khom lưng cúi đầu như vậy mà
cũng không ai cảm thấy không ổn hay khinh thường, ngược lại còn hơi hâm mộ,
bởi vì —
Thẩm Huy chịu đến!
Họ cũng không phải chưa từng gửi thiệp mời, nhưng chưa từng mời được mà
Dương Khai Xương lại làm được.
Sao có thể không hâm mộ ghen ghét?
Thất Thiếu vừa xuất hiện, mối quan hệ trong tương lai của Vĩnh Lâm ở Kinh
Bình đã mở rộng hơn nhiều, con đường được rộng mở, kết bạn với nhiều người,
còn sợ không có việc làm?
Thẩm Huy cao giọng cười, hình như rất vừa lòng với sự thức thời của Dương
Khai Xương, ngoài miệng lại nói: "Hai chữ xin lỗi này, phải là tôi nói mới đúng,
chậm vài phút nữa bỏ qua nghi thức ký hợp đồng của các người."
"Đâu có đâu có... Rất đúng lúc!" Vẻ mặt Dương Khai Xương kinh sợ.
"Vậy là tốt rồi." Thẩm Huy gật đầu, thuận tay lấy một ly rượu vang đỏ trên khay
người phục vụ đang bê: "Ông đừng để ý đến tôi, không phải chuẩn bị ký hợp
đồng sao? Cứ lo chuyện của ông đi."
Dương Khai Xương năm nay 53 tuổi, Thẩm Huy mới 26, nhưng giọng điệu nói
chuyện của anh ta lại không giống lớp con cháu, không những không có bất cứ
sự tôn trọng nào, ngược lại lại tùy ý, cao cao tại thượng.
Dương Khai Xương cũng không tức giận, càng cười càng lấy lòng, gương mặt
đầy nếp nhăn hệt như đóa cúc tàn tạ trong gió.
"Được, tôi đi ký hợp đồng, cậu cứ tự nhiên, ngàn vạn lần đừng khách sáo."
Thẩm Huy xua xua tay ý bảo đã biết, nhưng không mở miệng nói một câu nào.
Dương Khai Xương quay về sân khấu, nhân viên đã dựng lại chiếc ghế ông ta
làm đổ, hai bên ký hợp đồng theo đúng quy trình đã lập, điểm nổi bật hôm nay
coi như kết thúc.
Tiếp theo đến thời gian tiệc tối!
Âm nhạc vừa vang lên, cả trai lẫn gái ôm nhau tiến vào sân nhảy, không khí phù
hợp.
"Nhảy một điệu không?" Thẩm Khiêm duỗi tay về phía cô, làm động tác một
người đàn ông lịch sự mời nhảy.
Thẩm Loan lắc đầu: "Gót giày quá cao, đau chân."
Người đàn ông nhìn thoáng qua chân cô, không phải chưa từng thấy cô đi giày
cao gót, trước kia không kêu đau, lần này lại kêu.
Hừ...
Thẩm Khiêm cười tự giễu, lấy cớ thôi.
Đúng lúc này, một tiếng nói yểu điệu vang lên bên cạnh: "Tổng giám đốc Thẩm,
tôi có vinh dự được mời anh nhảy một điệu không?"
Tất nhiên "tổng giám đốc Thẩm" không phải chỉ Thẩm Loan.
Đôi mắt phượng quyến rũ của người phụ nữ mỉm cười nhìn thẳng người đàn
ông, không thèm che dấu sự tò mò và tìm tòi nghiên cứu, lớn mật nhưng không
khiến người khác cảm giác tùy tiện, gãi đúng chỗ ngứa.
Thẩm Loan nhớ rõ, đây là con gái của chủ tịch tập đoàn hóa chất ở Kinh Bình,
mà còn là con một...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.