Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Một đòn trước không thành công, sắc mặt Thẩm Huy cực kỳ khó coi.
Lại rút một bình chữa cháy khác trên tường xuống, định làm trò cũ.
Nhưng mà không đợi anh ta giơ thứ này lên cao, đã bị Lăng Vân lao ra từ trong
đám người đá cho một cú, ngã xuống đất với tư thế chó ăn phân.
"Muốn chết —" Lăng Vân lạnh lùng quát lên, sau đó nhấc chân đạp trên lưng
Thẩm Huy.
Mà trong mắt những người xung quanh, loại động tác giống như "Giẫm đạp"
này lại càng thêm nhục nhã hơn.
Nhưng chỉ có một mình Thẩm Huy biết, người này nhìn như chỉ nhẹ day chân
nhưng lực lại lớn bao nhiêu, giống như cả một ngọn núi cao đè trên lưng anh ta,
hô hấp trở nên càng ngày càng khó khăn, hai má sưng lên với tốc độ dùng mắt
thường cũng có thể thấy được.
Đến lúc anh ta đã không còn sức lực để ngẩng cổ, bắt đầu chậm rãi từ bỏ phản
kháng, Lăng Vân mới nhẹ nhàng thu chân lại, ném xuống một cái hừ lạnh sau
đó lui về phía sau Quyền Hãn Đình.
Mà lúc này Thẩm Huy đã hoàn toàn như một con chó chết, người đàn ông cao
lớn với dáng người hơn 1 mét 8, nằm bẹp dí, hai mắt mở cũng không ra, giống
như bị người ta rút hết sức lực.
Không hề kêu gào chửi bới, cũng không giống phần tử nguy hiểm lúc nào cũng
có thể lấy mạng người khác.
Mọi người vây xem bị cú quay xe không thể tưởng tượng này làm cho sợ ngây
người, một đám sững sờ tại chỗ, yên tĩnh như gà.
Chỉ mới vài phút, sao cục diện có thể thay đổi bất thường thế này?
Thẩm Huy lớn mạnh như "Đùi", mà người đàn ông kia lại tựa như "Cánh tay" bị
gập, cái này người ta gọi là: Cánh tay không thể vặn được đùi.
[Giải thích] Cánh tay: Phần bên dưới vai và phía trên cổ tay; Đùi: 1. Phần chi
dưới của một người từ hông đến đầu gối, còn được gọi là đùi. 2. Nói chung đề
cập đến các bộ phận tương tự của động vật khác. Phép ẩn dụ là kẻ yếu không
thể sánh với kẻ mạnh, và nó chủ yếu được dùng để so sánh lực lượng và sức
mạnh. Người ta cũng nói rằng cánh tay không thể vặn được đùi / lấy trứng chọi
đá/ châu chấu đá xe.
Nhưng trước mắt...
"Cánh tay" này sợ là thành tinh rồi!
Cho đến khi Quyền Hãn Đình ôm lấy Thẩm Loan chuẩn bị rời đi, mọi người
mới phản ứng lại, tự mình nhường đường cho hai người, liên tục ngẩng đầu
nhìn chằm chằm.
Lăng Vân theo sát sau đó, nhận được không ít tò mò đánh giá, ừm... Phần lớn là
nhìn về hai chân cậu ta.
Tốt xấu gì đây cũng là đôi chân đã dẫm lên người Thẩm Huy, rất khó gặp đấy?
Đâu phải lúc nào cũng có?
Lúc Quyền Hãn Đình đi ngang qua Thẩm Khiêm, dưới chân dừng lại, ánh mắt
khinh thường rơi xuống khuôn mặt anh ta: "Xì... Mày cũng xứng sao?"
Nói xong, không hề liếc anh ta thêm một cái, chặn ánh mắt của Thẩm Loan khi
vô thức ngẩng đầu, mạnh mẽ ôm cô đi ra ngoài.
Để lại Thẩm Khiêm vẻ mặt tái nhợt đứng lặng tại chỗ, yên lặng nhấp nhấp cánh
môi.
Còn về phần nói gì đó, người đứng gần anh ta nhất cũng không thể nghe rõ, chỉ
mình anh ta hiểu.
Một trò cười cuối cùng cũng kết thúc dưới sự thất bại thảm hại của Thẩm Huy.
Kết quả này hoàn toàn không trong dự đoán của mọi người, nhưng lại không hề
bài xích mà vui vẻ chấp nhận.
Nhà họ Thẩm ỷ vào gia tộc kinh doanh lớn, không ít lần làm mưa làm gió, mọi
người đã sớm ngứa mắt rồi, nhưng lại ngại thân phận này nên không dám xung
đột trực tiếp, bây giờ thật vất vả mới có một "Người hùng" dám làm trái anh ta.
Sao có thể không vỗ tay tỏ ý vui mừng, trong lòng trầm trồ khen ngợi được?
Dương Khai Xương với tư cách là chủ nhà, Thẩm Huy lại bị ăn một trận cay cú
trong bữa tiệc do ông ta khởi xướng, cũng khó bảo đảm được việc sẽ không
giận chó đánh mèo.
Nghĩ đến đây, ông ta chỉ có thể khẽ cắn môi, căng da đầu tiến lên, tự mình nâng
người dậy: "Cậu Bảy không sao chứ? Nếu không thì vào phòng nghỉ ngơi một
lát trước? Tôi đã gọi xe cứu thương rồi, hẳn là rất nhanh sẽ đến thôi."
"Hizzz— ông mẹ nó có đỡ được không thế?!" Giơ tay, sau lưng truyền đến sự
đau nhức, anh ta tức giận ngập trời nhưng lại không có chỗ phát tiết, lại bị mọi
người vây xem nhìn thấy dáng vẻ chật vật như vậy, trong lòng càng tức giận
hơn, Dương Khai Xương tự dưng đưa tới của đương nhiên trở thành nơi trút
giận tốt nhất!
Động tác của Dương Khai Xương cứng đờ, thấy ánh mắt xem kịch vui của mọi
người nhìn lại đây, mặt già lập tức nóng lên.
Thẩm Huy có thể dùng ông ta phát tiết, nhưng ông ta biết đi tìm ai để xì hơi?
Không có, cũng chỉ có thể chịu đựng!
Hít sâu, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, Dương Khai Xương: "Tôi sẽ nhẹ hơn
chút, ngài từ từ đứng dậy..."
Thật vất vả cuối cùng cũng đứng vững, Thẩm Huy lại cảm thấy xương cốt cả
người giống như không phải của mình nữa.
"Ông..." Anh ta nói với Dương Khai Xương: "Đi điều tra cho tôi, rốt cuộc người
kia là ai! Nếu không điều tra được, vậy thì khoản nợ này không ai chịu trách
nhiệm, đến lúc đó cũng chỉ có thể tính trên đầu ông thôi!"
Dương Khai Xương lảo đảo một cái, suýt nữa tức giận đến ngất đi: "Cậu Bảy,
chuyện này thật ra không liên quan đến tôi! Tôi cũng không rõ người kia là ai,
từ đâu ra, vì sao lại xuất hiện ở bữa tiệc tối nay..."
"À, ông cũng biết đây là bữa tiệc tối của ông?" Cười lạnh đập vào mắt: "Còn
nữa, Vĩnh Lâm không được hợp tác cùng Minh Đạt!"
Nếu người đàn ông đánh anh ta có quan hệ thân thiết với Thẩm Loan, vậy thì
vừa đúng, vậy thì lấy chút tiền lãi trên người phụ nữ của gã đi.
Dương Khai Xương hoàn toàn không thể tin được những gì mình nghe thấy, đôi
mắt già trừng lớn như cái chuông đồng —
"Cậu Bảy, chuyện này không được đâu! Vừa rồi ở trên sân khấu hai bên đã
chính thức ký tên, hợp đồng có hiệu lực rôi, ngài cũng tận mắt nhìn thấy mà!
Lúc này đổi ý, phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng đấy!"
Thẩm Huy nhìn ông ta một cái: "Số tiền đó tôi sẽ bỏ, ông chỉ cần quấy phá vụ
hợp đồng này cho tôi! Tôi phải cho cô ta trả giá thật lớn!"
Ối...
"Cậu Bảy, tiền vi phạm hợp đồng là... Hai trăm triệu, ngài chắc chắn muốn bỏ
sao?"
Nếu Thẩm Huy tình nguyện bỏ tiền ra, tất nhiên Dương Khai Xương cũng
không sao cả, dù sao cũng không phải ông ta đau thịt.
"Hai trăm triệu?!" Vẻ mặt Thẩm Huy cứng đờ.
"Là con số đó."
"Sao tiền vi phạm hợp đồng lại nhiều như vậy?"
Ối...
Nhiều sao?
Hai trăm triệu đúng là không ít, nhưng đối số tiền vi phạm hợp đồng nói chung
cho những hạng mục như vậy mà nói, thật sự không tính là nhiều.
Đối với người trong nghề nà nói, đây là chuyện bình thường, nhưng Thẩm Huy
căn bản không biết.
Có thể thấy được thật sự là một bao cỏ*...
* Bao cỏ: chỉ người không có năng lực
Chỉ là lời này Dương Khai Xương chỉ có thể nghĩ trong lòng, tuyệt đối không
dám nói ra
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.