Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Hai người đều không ai nói lời nào, không khí bắt đầu trở nên xấu hổ.
Tuy rằng Thẩm Huy mang họ Thẩm, nhưng anh ta là chi thứ, không với tới
quyền lực của tập đoàn Phúc Thanh, chỉ có thể được chia chút hoa hồng vào
cuối năm.
Số tiền đó cũng đủ để anh ta vui vẻ thoải mái mà làm một thằng tiêu pha đàn
đúm, nhưng nếu để anh ta bỏ ra hai trăm triệu, đập nồi bán sắt cũng không đủ!
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, giống như nước đổ khó hốt, nếu lúc này lật lọng,
vậy thì mặt mũi của anh ta thật sự không còn.
Dương Khai Xương khôn khéo đến mức nào?
Liếc mắt một cái là biết Thẩm Huy đang cưỡi trên lưng cọp khó leo xuống,
tròng mắt ông ta chuyển động, giống như chưa từng thấy đối phương "xấu hổ"
hay "khó khăn", cười mở miệng —
"Cảm ơn cậu Bảy để mắt tới Dương mỗ tôi, cho dù thật sự hủy hợp đồng, thì số
tiền kia cũng không cần ngài bỏ ra."
Thẩm Huy tương đối vừa lòng với sự thức thời của ông ta.
Dương Khai Xương cũng không phải kẻ ngốc, hai trăm triệu không phải là con
số nhỏ, Thẩm Huy không muốn bỏ, chẳng lẽ ông ta bằng lòng sao!
Cũng phải nói, mất công lắm mới có được hợp đồng, chẳng lẽ chỉ bởi vì vài ba
câu nói của Thẩm Huy mà dễ dàng từ bỏ?
Ông ta cũng không phải người coi tiền như rác!
"... Thật ra lần hợp tác này là do Vĩnh Lâm cố gắng thúc đẩy, nhưng đối với
Minh Đạt mà nói thì có cũng được mà không có cũng không sao."
Ý là: Mặc dù vi phạm hợp đồng, ngưng hẳn hợp tác, cũng sẽ không làm Minh
Đạt phải ảnh hưởng gì, càng đừng nói đến việc mượn chuyện này để làm Thẩm
Loan khó chịu, có khi cô lười đến mức chẳng buồn nhìn.
"Khụ... Một khi đã như vậy, vậy chuyện hủy hợp đồng trước đó để sang một bên
đi, không cần nóng nảy, tôi cũng chỉ nói chơi mà thôi."
Nói xong, Thẩm Huy quay đầu, lập tức ho khan, lồng ngực bị chấn động kéo
theo vết thương sau lưng vô cùng đau đớn.
Đến lúc anh ta quay lại tới, đồng tư Dương Khai Xương bỗng nhiên co chặt, vẻ
mặt kinh hoàng: "Bảy, cậu Bảy..."
"?"
"Mũi cậu... chảy máu."
Thẩm Huy giơ tay sờ, chợt mắng nhỏ: "Mẹ nó—"
Lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm nhau, máu tươi sền sệt dính lại, lúc này đang
chảy xuống từ lỗ mũi của anh ta.
Một đấm kia của Quyền Hãn Đình mặc dù chưa dùng hết toàn lực, nhưng cũng
tuyệt đối sẽ không để người bị đánh quá dễ chịu, nhìn kỹ sẽ thấy mũi của Thẩm
Huy đều sưng lên, chiếc mũi trên khuôn mặt anh tuấn rất nhanh đã "Phẳng"
xuống, thoạt nhìn, giống như khối bột màu trắng đang lên men.
Đường nét cùng góc cạnh cũng không rõ ràng như trước kia.
Năm phút sau, xe cứu thương tới, Thẩm Huy nằm trên cáng bị đưa vào trong xe,
rất nhanh đã biến mất trong màn đêm mù mịt.
Dương Khai Xương nhìn theo mông xe đi xa, cho đến khi biến mất không thấy
nữa, ông ta mới thở phào một cái thật mạnh, như trút được gánh nặng.
Đến bệnh viện, đầu tiên là làm một loạt kiểm tra, sau đó ra kết quả chẩn đoán—
Gãy sống mũi, cơ bắp bầm tím, phần lưng có máu bầm.
Muốn nghiêm trọng nhất vẫn là phần mũi, những chỗ khác chỉ là bị thương
ngoài da, qua mấy ngày thì tốt rồi, nhưng một khi liên quan đến xương cốt, vậy
không phải một ngày hai ngày có thể lành, huống chi là chỗ quan trọng như
mũi?
Chia thành hai bên, Thẩm Huy bên này đang nhập viện, tích cực phối hợp làm
các loại kiểm tra; bên kia, Quyền Hãn Đình ôm lấy Thẩm Loan lập tức rời khỏi
bữa tiệc tối.
Không ít người thấy được nhưng không người dám cản, hoặc tiến lên giữ lại.
Ngay cả Dương Khai Xương cũng mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có
thể cố nuốt xuống bụng.
Người đàn ông đánh Thẩm Huy bình tĩnh thong dong, ở đây cũng không ai dám
trêu vào, chỉ có thể mà nhìn hai người rời đi.
Lên xe, Lăng Vân ngồi vào ghế lại, không cần phân phó đã chủ động nâng vách
ngăn lên, để lại cho hai người một không gian thân mật riêng tư không bị ai
quấy rầy.
Lúc vách ngăn nâng lên, nụ hôn cuồng nhiệt của người đàn ông cũng rơi xuống
môi cô gái...
Giống như người ta nói, tiểu biệt thắng tân hôn.
Ánh mắt đầu tiên lúc Quyền Hãn Đình nhìn thấy cô đã muốn làm như vậy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.