Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Thẩm Loan sững sờ, giơ tay vòng lấy cổ người đàn ông, chiếc cổ thon dài hơi
ngửa ra sau, nghiêng thành một độ cong duyên dáng, để tiện cho anh hôn sâu
hơn.
Thấy cô chấp nhận và thuận theo, Quyền Hãn Đình càng thêm không kiêng nể
gì.
Tình nồng ý mật, suýt nữa cắn Thẩm Loan bị thương.
"Ưm..."
Cô gái bị đau, giữa mày nhíu lại.
Nhưng dưới ánh mắt chứa đầy nhớ nhung và thâm tình của người đàn ông, cũng
dần dần được trấn an.
Lớp phòng ngự theo bản năng dựng lên từ từ buông lỏng, cơ thể cứng đờ cũng
mềm mại trở lại, giống một đóa hoa hải đường xinh đẹp mỏng manh, rõ ràng
không thể chịu được mưa rền gió dữ, nhưng vẫn nở rộ ra một mặt đẹp nhất,
chấp nhận sự tàn phá của người yêu vô điều kiện.
Quyền Hãn Đình đỡ cô ngồi trên ghế, nụ hôn gấp gấp mang theo một loại thô lỗ
không thể khống chế.
Thẩm Loan nghiêng đầu, mái tóc dài tán loạn, có loại xinh đẹp rung động lòng
người, không thể miêu tả được.
Sau một lúc lâu, người đàn ông mới buông tha cho cô, lùi lại một chút nhưng
hai tay vẫn duy trì tư thế nửa vòng lấy như trước.
Bốn mắt nhìn nhau, sự ngọt ngào như vương vấn trong không khí, vừa ngọt vừa
dính.
Quyền Hãn Đình giơ tay xoa mặt cô, lòng bàn tay có chút vết chai mỏng nhẹ
nhàng vuốt ve, thật cẩn thận dịu dàng.
"Mấy ngày nay có nhớ anh không? Hửm?" Âm cuối gợi cảm nâng lên.
Thẩm Loan bị nụ hôn mãnh liệt trước đó của anh làm cho choáng đầu, hôn đến
mức đại não trống rỗng, lúc này rõ ràng còn đang rơi vào trạng thái ngơ ngẩn,
chưa phản ứng kịp.
Nghe vậy, cũng không trả lời lại, đôi mắt lúng ta lúng túng nhìn người đàn ông.
Trong lòng Quyền Hãn Đình run lên, tay dừng ở bên má cô rãi di chuyển xuống,
kéo đến cần cổ trắng nõn của cô gái.
Thẩm Loan co chặt lỗ chân lông, tim đập như sấm.
Tất cả các giác quan đều tập trung trên tay người đàn ông, cảm nhận lòng bàn
tay thô ráp xẹt qua làn da, giống như con thuyền đang vượt trên mặt nước, để lại
từng đợt sóng lăn tăn.
"Ưm..."
Hàm răng cắn cánh môi đỏ bừng, cố gắng không để mình phát ra âm thanh.
Quyền Hãn Đình mỉm cười nhìn lại, chỉ thấy lông mi cô gái khẽ run, đuôi mắt
ướt át, giống như đóa hoa tươi mát trong sương.
Mơ hồ, quyến rũ kèm theo chút xấu hổ.
"Ngoan, không cần nhịn."
Thẩm Loan liên tục lắc đầu, càng cắn môi mạnh hơn.
Không ngờ, cô càng tự khống chế, người đàn ông càng muốn nhìn cô nổi điên;
cô càng là nhẫn nại, Quyền Hãn Đình càng muốn làm cô phóng túng.
"Cưng à, em có biết mấy ngày nay anh nhớ em đến mức nào không?"
"Ưm..." Cô cầm lấy đôi tay đang làm loạn của người đàn ông: "Đừng, làm
loạn."
"Em không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh"
Thẩm Loan cắn răng: "Đang ở trên xe."
"Vậy thì sao?" Tránh khỏi sự kiềm chế của cô gái, Quyền Hãn Đình vuốt nhẹ
trên xương quai xanh tinh xảo của cô, nghiêm túc cảm nhận từng chỗ đang phập
phồng nhô ra lõm vào.
Cô rất gầy, khung xương cũng nhỏ, tuy rằng bồi dưỡng một năm, thần sắc tốt
lên không ít, nhưng trên người vẫn không có bao nhiêu thịt như trước.
Bởi vậy xương quai xanh cực kỳ rõ ràng.
Quyền Hãn Đình vuốt cộm tay, rồi sau đó, một tiếng than nhẹ bật ra bên môi,
tràn đầy đau lòng: "Ăn cũng không ít, sao lại không thấy béo nhỉ?"
Thẩm Loan dựa vào đầu vai anh điều chỉnh hơi thở, rất nhanh đã kiểm soát
máu đang cuồn cuộn xao động, miễn cưỡng bình tĩnh trở lại: "Nếu như em thật
sự béo, không chừng anh còn ghét bỏ đấy."
"Mặc kệ béo hay gầy, anh đều thích."
"Chậc..."
"Sao thế, em không tin?"
Thẩm Loan lắc đầu.
Tin rằng trên đời này có quỷ còn hơn tin miệng đàn ông.
Đặc biệt là lời nói ra khi thân mật.
Quyền Hãn Đình: "Vậy béo thử xem, xem anh có ghét bỏ không."
Thẩm Loan: "..."
Đầu óc cô có vấn đề mới làm loại thử nghiệm nhàm chán này.
Người đàn ông lại thầm hạ quyết tâm, nhất định phải nuôi cô cho béo một chút.
"Anh muốn em béo như vậy à?"
"Đương nhiên."
"Lý do?"
"Ôm càng có cảm xúc hơn."
"..."
Rất nhanh, xe ngừng trước cửa khách sạn
Quyền Hãn Đình không cần thuê phòng, trực tiếp ở cùng phòng với Thẩm Loan.
Còn về Lăng Vân bé nhỏ đáng thương...
Tự mình giải quyết vấn đề chỗ ở.
Lạch cạch —
Quyền Hãn Đình giơ tay ấn công tắc, thoáng chốc, ánh đèn sáng lên.
Anh đi vào trong, theo thói quen đánh giá bốn phía, quan sát hoàn cảnh.
Bỗng nhiên, ánh mắt sững sờ—
Amh chỉ vào hộp thuốc lộn xộn bị mở ra trên tủ đầu giường: "Sao lại thế này?"
Thẩm Loan cởi giày cao gót, thay dép bông dùng một lần của khách sạn, nghe
vậy, nhìn, nhẹ nhàng bâng quơ: "Hôm trước bị sốt, đến bệnh viện một chuyến."
Quyền Hãn Đình: "Em không nói với anh." Khuôn mày nặng nề.
Cô đi qua kéo tay người đàn ông, đây là động tác vừa trấn an vừa nhận sai:
"Chiếm Ngao xảy ra chuyện, anh vội vàng trở về đã đủ để chứng tỏ tình hình tệ
đến mức nào rồi. Cũng không phải bệnh gì nặng, em không muốn làm anh phân
tâm."
Khuôn mặt cô gái dịu dàng, ánh mắt chân thành.
Những lời này không phải mấy câu khiêm tốn, cũng không phải nói cho có lệ,
mà là suy nghĩ thật sự trong lòng cô.
"Trước nay đều là anh suy xét vì em, vì sao em lại không thể thay anh suy
nghĩ?"
"Loan Loan..."
"Chúng ta là người yêu, là mối quan hệ thân mật nhất trên đời này, hẳn là anh
tin em sẽ không tự gây rắc rối cho bản thân, mà em cũng có tin anh sẽ xử lý tốt
chuyện này, nhất định sẽ trở lại bên cạnh em đầu tiên, cho dù em bị bệnh hay
không."
Cô hoàn toàn tin tưởng anh, mà anh lại không chịu cho cô một chút tin tưởng.
Quyền Hãn Đình bỗng nhiên ý thức được điều này, cả người giống như dưa
muối ngâm trong cái bình, vừa chua vừa chát.
"Thật xin lỗi, anh..."
"Còn nữa" Thẩm Loan cười cắt ngang anh: "Giữa người yêu không nói xin lỗi."
Người đàn ông ngơ ngẩn: "Vậy phải nói gì?"
"Hay là đổi thành ba chữ khác đi?" Nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt đảo quanh
Quyền Hãn Đình —
"Anh, yêu, em."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.