Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Độ cong bên môi người phụ nữ càng sâu thêm, từ cuối cùng được nhấn mạnh
khiến tim người ta đập nhanh hơn, ngo ngoe rục rịch.
Nhưng chuông cảnh báo trong lòng Quyền Hãn Đình lại đang kêu vang!
"Đừng cười nữa." Anh xụ mặt, nghiêm nghị.
Thẩm Loan nhướng mày: "Làm sao?"
"Đột nhiên phát hiện cũng không có gì buồn cười."
"..." Coi như anh thức thời.
Duỗi tay ôm cô vào lòng, Quyền Hãn Đình trực tiếp nằm xuống, híp mắt đầy
hạnh phúc: "Thời gian còn sớm, ngủ tiếp một lát."
Thẩm Loan bị anh túm cứ như vậy cùng nhau nằm lại trên giường, đầu gối lên
trước ngực người đàn ông, ngoan ngoãn như mèo nhỏ.
Hai người ở trên giường tới tận 9 giờ mới dậy.
Ở giữa, mấy lần đã lau súng cướp cò.
Cũng may Quyền Hãn Đình nhịn xuống, ánh mắt thoáng nhìn vẻ mặt vui sướng
khi người gặp họa của cô gái, nghiến răng nghiến lợi: "...Có bản lĩnh lại cười
một lần nữa?"
Thẩm Loan thật sự nể mặt người đàn ông, cười cho anh nhìn: "Sau đó? Anh
muốn làm cái gì?"
Quyền Hãn Đình nghẹn họng: "...Không, làm cái gì."
Dù thế, Thẩm Loan đều không tin dù một chữ: "Tốt nhất là anh cho em lời giải
thích hợp lý."
"Anh cảm thấy......"
"?"
"Em cười rộ lên rất đẹp."
Thẩm Loan: "..."
Rửa mặt xong, mặc quần áo chỉnh tề, hai người rời khỏi phòng, đến nhà hàng ở
tầng hai ăn sáng.
Khi bước vào vừa lúc gặp phải Thẩm Khiêm đang đi từ trong ra.
Hai bên đều ngừng lại.
"Chào buổi sáng." Thẩm Khiêm nói trước, lộ ra nụ cười ấm áp, không nhìn ra
cảm xúc nào khác.
Thẩm Loan: "Chào buổi sáng."
Tầm mắt Quyền Hãn Đình xẹt qua, ngay cả đầu cũng lười uốn, trực tiếp coi anh
ta như không khí, rồi sau đó dắt tay Thẩm Loan: "Đi thôi."
Nói xong, lập tức dẫn cô đi vào.
Để lại cho Thẩm Khiêm hai bóng dáng cầm tay nhau rời đi, xứng đôi và ăn ý.
Mà đây đã định trước là cảnh tượng mà anh mơ ước tha thiết nhưng vĩnh viễn
không thể thực hiện được.
......
Ăn sáng xong, hai người lại đi dạo trong vườn hoa một lát để tiêu hóa.
Thẩm Loan vẫn chưa giải quyết xong công việc của công ty, bởi vậy, đi dạo
xong bèn trở về phòng.
Quyền Hãn Đình và Lăng Vân- người tối hôm qua cũng ở tại khách sạn này, sau
khi hỏi qua người phục vụ biết được nơi này có cả một sân bắn, hai người bèn
cùng nhau đến đó.
Bên cạnh trường bắn chính là sân gôn, phóng tầm mắt ra xa đều là bãi cỏ xanh
rộng lớn trải dài, khá là sang chảnh.
Hôm nay Thẩm Khiêm hẹn Dương Khai Xương chơi bóng, sau đó ông ta vui vẻ
nhận lời.
Hai người chính thức chơi mấy côn, lúc ngồi xuống nghỉ ngơi, Thẩm Khiêm tựa
như lơ đãng mà nhắc tới Thẩm Huy: "... Anh ta hiện tại thế nào?"
"Tối hôm qua gọi xe cứu thương, sau khi đưa đi bệnh viện lại làm kiểm tra toàn
bộ, hóa ra không có gì nghiêm trọng, ngoại trừ gãy mũi và một số vết thương
ngoài da khá rõ ràng."
Thẩm Khiêm gật đầu, vặn nắp chai nước khoáng, ngửa đầu uống một ngụm:
"Vậy là tốt rồi."
Dương Khai Xương nhìn hai mắt anh ta, nhấp môi, muốn nói lại thôi, cuối cùng
rốt cuộc hạ quyết tâm: "Tổng giám đốc Thẩm, có câu nói tôi nhịn đã lâu, không
biết có nên nói hay không. Cho dù không thích hợp, tôi vẫn phải nói."
Thẩm Khiêm nhướng mày: "Nghe ông nói thần bí như vậy, tôi cũng có chút tò
mò."
Dương Khai Xương: "Là về cô Thẩm..."
Thẩm Khiêm bỗng chốc ngồi thẳng, nhân cơ hội đặt chai nước khoáng trong tay
xuống mặt bàn, cũng không biết là bởi vì anh ta đột nhiên nghe thấy ba chữ "cô
Thẩm" hay là đơn giản chỉ là để chai nước, mới kích động như vậy.
Không lâu sau, cảm xúc này đã bị anh ta kiềm chế lại, dáng vẻ không để ý như
cũ, thuận miệng hỏi: "Con bé làm sao?"
Dương Khai Xương chà xát tay, có chút ngượng ngùng cười, ánh mắt cũng
mang theo vài phần cẩn thận ——
"Mâu thuẫn trong tiệc tối anh cũng tận mắt nhìn thấy, Thẩm Huy bị đánh phải
nằm viện, khẳng định sẽ không bỏ qua. Cho nên..."
Vẻ mặt Thẩm Khiêm khẽ nhúc nhích, liếc mắt nhìn: "Cho nên cái gì?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.