Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
"Cũng phải cho cậu ta một lời giải thích."
Ánh mắt chợt lạnh lẽo, Thẩm Khiêm hỏi lại: "Ông muốn giải thích thế nào?"
"Nếu chuyện này do Thẩm Loan gây ra, hay là cứ để cô ta đến xin lỗi cậu Bảy
đi? Đàn ông mà, cũng sẽ không so đo với phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp."
Lời này Dương Khai Xương nói ra cực kỳ trôi chảy, vừa không ấp a ấp úng,
cũng không lắp bắp, chắc hẳn trước đó cũng đã chuẩn bị kỹ càng rồi.
"Xin lỗi?" Giọng nói còn nhạt hơn cả nước, vô hình có một tia lạnh lẽo.
Đáng tiếc, Dương Khai Xương vẫn chưa phát hiện ra, ngược lại cho rằng đối
phương đang nghiêm túc suy xét đề nghị của ông ta, nên nhịn không được xúi
giục —
"Tôi nghĩ, đây là cách đơn giản nhất, vừa có thể một điều nhịn chín điều lành,
cũng sẽ không mang lại tổn thất đáng kể cho hai công ty chúng ta, chẳng qua
chỉ cần cô Thẩm chịu thua mà thôi."
"À... Chịu thua? Ông cho rằng đơn giản như vậy sao?"
Dương Khai Xương bắt đầu phân tích cho anh ta—
"Thứ nhất, chuyện này đúng là do Thẩm Loan gây ra, chỉ có cô ta tự mình xin
lỗi mới có thể biểu đạt thành ý."
"Thứ hai, Thẩm Huy đối với Thẩm Loan... Khụ... Có ý đồ khác, trên đầu chữ
sắc có con dao, chỉ cần cô gái xinh đẹp có chút thông minh, quyến rũ cậu ta đến
tâm ngứa khó nhịn, bừng lên hứng thú, tất nhiên cũng sẽ không quá mức khó
xử..."
Nói tới đây, Dương Khai Xương bỗng nhiên dừng lại, không thể khống chế
được mà rùng mình một cái.
Lúc ông ta phản ứng lại thì lại cảm thấy không thể hiểu được, đang mùa hè thế
này thì sao lại cảm thấy lạnh được?
Đúng là gặp quỷ!
Mà lúc này, khuôn mặt Thẩm Khiêm vốn đã lạnh lùng lại càng thêm âm trầm,
hai tay tùy ý rũ xuống đột nhiên nắm chặt, khớp xương hiện ra màu trắng xanh,
có thể thấy được dùng bao nhiêu sức lực.
"Có ý đồ khác? Trên đầu chữ sắc có con dao?"
Đáy mắt Dương Khai Xương chợt lóe tia sáng, đột nhiên get một ý tưởng rất
hay: "Thẩm Huy người này tuy có hơi ăn chơi, nhưng chưa từng thấy cậu ta có
hứng thú lớn như vậy với cô gái nào, nếu như..."
Ông ta tạm dừng một chút, tươi cười sâu hơn: "Nếu cô Thẩm thật sự có thể lọt
vào mắt cậu ta, sau đó dùng chút thủ đoạn buộc người lại, nói không chừng cuối
cùng còn có thể bay lên cành cao làm mợ chủ của nhà họ Thẩm đấy, tuy rằng
chỉ là chi thứ, nhưng Thẩm Huy này trước nay luôn có quan hệ rất tốt với dòng
chính, lôi kéo được cậu ta chẳng khác nào dựa lưng vào gia tộc Thẩm thị."
"Đến lúc đó, Minh Đạt cũng thơm lây, sao lại không làm?"
Dương Khai Xương càng nói càng hưng phấn, chỉ hận mình không có con gái
như hoa như ngọc để được Thẩm Huy ưu ái: "... Có nhà họ Thẩm giúp sức,
Phúc Thanh chỉ cần giơ đại ngón tay ra một hạng mục là cũng đủ cho công ty
chúng ta ăn một năm! Danh tiếng, bối cảnh, công trạng, mặt mũi, cái gì cũng
có!"
"Cút."
"Tổng giám đốc Thẩm, đứa em gái này của cậu......" Trúng quả lớn rồi!
Nói một nửa, đột nhiên im bặt.
Khuôn mặt Dương Khai Xương dại ra, ánh mắt khó tin: "Cậu, vừa rồi nói... Cái
gì?"
"Không hiểu sao? Được, tôi đây sẽ lặp lại lần nữa — cút!"
"Không phải... tổng giám đốc Thẩm, chuyện này là sao? Tôi thật lòng thật dạ
suy nghĩ cho cậu và Minh Đạt, tận hết sức lực, bày mưu tính kế, cậu..."
"Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao?"
Dương Khai Xương vừa tức giận, vừa nghi ngờ, ông ta chỉ cho Thẩm Khiêm,
con đường bằng phẳng rộng lơn nhất rồi, vì sao cậu ta lại nổi trận lôi đình?
Chẳng lẽ...
"Đừng nói với tôi, cậu đau lòng Thẩm Loan nhé. Một đứa con riêng bò lên vị trí
tổng giám đốc diễu võ dương oai, mà cậu là người thừa kế chính thức của Minh
Đạt lại chỉ có thể chia đều quyền lực công ty với cô ta, tôi không tin cậu có thể
nuốt trôi cục tức này!"
"Đừng có nói dóc với tôi mấy chuyện máu mủ tình thâm, tình cảm ruột thịt, hai
người chỉ có một nửa huyết thống, từ lúc bắt đầu đã chú định là sẽ không thành
anh em chân chính, nội bộ lục đục, cạnh tranh đấu đá mới là điều hai người nên
làm."
Thẩm Khiêm cười lạnh: "Cho dù Minh Đạt suy sụp, cũng không đến mức bán
con gái."
"Cho nên, lúc này cậu đang nói với tôi, Minh Đạt không cần ích lợi, chỉ muốn
thanh cao à?"
Thẩm Khiêm quay đầu đi, hiển nhiên không muốn nói mấy điều vô nghĩa với
ông ta.
"Hà? Tôi sống hơn nửa đời, lần đầu tiên nghe nói thương nhân không cầu lợi
đấy?" Dương Khai Xương nhìn chằm chằm anh ta giống như gặp quỷ.
"Nói đủ chưa?" Vẻ mặt Thẩm Khiêm nhàn nhạt, âm điệu lại lạnh lùng, vừa mở
miệng đã giống như mùa đông đến đột ngột, làm người ta run sợ: "Nói đủ rồi thì
cút cho tôi."
"Cậu!" Dương Khai Xương tức giận đến trừng mắt: "Được, tôi xem cậu thanh
cao thế nào, phía Thẩm Huy tự cậu đối phó đi, dù sao cũng không liên quan đến
tôi, cũng đừng mơ muốn liên lụy đến Vĩnh Lâm."
Thẩm Khiêm không ở Kinh Bình, không biết thế nhà họ Thẩm mạnh, mới dám
không sợ gì; mà căn cơ của Minh Đạt ở Ninh Thành, bên Kinh Bình này không
có sản nghiệp gì, tất nhiên cũng không sợ nhà họ Thẩm tạo áp lực.
Nhưng ông ta không giống thế, Vĩnh Lâm ở dưới chân thành phố, đắc tội Thẩm
Huy, chỉ cần tùy tiện chỉnh một chút chuyện xấu cũng để ông ta ăn đủ.
Huống chi, sau lưng còn có quái vật khổng lồ như nhà họ Thẩm, giẫm một cái là
có thể cho ông ta một cú knock out.
Cho nên, Dương Khai Xương không dám!
Thẩm Khiêm ngồi thật lâu sau mới đứng dậy.
Bên tai đã không còn người ồn ào, nhưng tâm trạng vẫn phiền muộn như cũ.
Ngay cả Dương Khai Xương là người không biết chuyện trong nhà của nhà họ
Thẩm mà cũng đưa ra kết luận, anh ta cvà Thẩm Loan chắc chắn là địch, vậy
những người khác nghĩ thế nào?
Cùng cha khác mẹ, quyền lực công ty...
Sự thật dùng mắt thường cũng có thể thấy được đang nói cho anh ta biết —
đừng ngu nữa, cho dù mày có nhượng bộ hay thương tiếc đi nữa, cũng không
đổi được một ánh mắt của cô ấy, cần gì phải kiên trì?
Nhưng Thẩm Khiêm không cam lòng!
Dựa vào cái gì mà cô có thể thờ ơ, nhưng anh ta lại phải chịu đựng nỗi đau
muốn mà không được, đau tận tim gan?
Dựa vào cái gì cô có thể yên tâm thoải mái theo đuổi tình yêu của mình, còn
amh ta lại nhớ mãi không quên, lưu luyến không rời?
Không công bằng!
Nhưng anh ta quên mất một chuyện, thứ như tình yêu không bao giờ được đánh
giá bằng sự không công bằng.
Chỉ có, yêu hoặc không yêu...
Thẩm Khiêm giao gậy golf cho người nhặt bóng, xoay người vào phòng thay
quần áo.
Mười lăm phút sau, anh ta thay một bộ quần áo bình thường, áo vest dày da ra
khỏi sân.
Vừa ra cửa đụng phải Quyền Hãn Đình đi từ sân bắn ra, phía sau là Lăng Vân.
Thẩm Khiêm ngừng bước chân, không ra chào hỏi cũng không chủ động mở
miệng tiếp đón, chỉ đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn —
Xem đối phương có phản ứng gì.
Ngoài dự đoán, Quyền Hãn Đình không coi anh ta như không khí, bước chân
chuyển hướng đi về phía anh ta.
Giây phút đó, trong mắt Thẩm Khiêm không kìm được để lộ sự chột dạ.
Còn vì sao chột dạ, chính anh ta cũng không rõ.
"Cậu Thẩm, lại gặp mặt rồi."
Quyền Hãn Đình gọi anh ta một tiếng "Cậu", Thẩm Khiêm hơi sửng sốt:
"Không dám nhận."
"Thế sao? Nhưng tôi thấy anh dám nhận!"
Vừa nói xong, khí thế quanh thân người đàn ông bùng nổ, trong phút chốc,
Thẩm Khiêm chỉ cảm thấy có một luồng sát khí ập vào mặt, nặng nề khiến
người ta nghẹt thở.
Anh ta cắn chặt răng nhưng vẫn không cản được, cơ mặt theo bản năng run rẩy.
"... Lục gia, đây là ý gì?" Sau một lúc lâu, mới tìm được giọng nói.
"Tôi nghĩ trong lòng anh biết rất rõ." Đôi mắt khẽ híp, một tia quỷ dị khẽ lướt
qua.
Da đầu Thẩm Khiêm tê dại, càng cắn chặt răng.
Quyền Hãn Đình kinh nghiệm phong phú, địa vị cao, năng lực mạnh hơn anh ta
rất nhiều, đừng nói Ninh Thành cho dù phóng mắt khắp Kinh Bình cũng không
có mấy ai tài ba như vậy.
Bản thân kém hơn anh cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ.
Thậm chí còn cảm thấy vinh hạnh, suy cho cùng có thể được đem ra so sánh với
anh đã cực kỳ không dễ dàng rồi.
Nhưng không biết vì sao, Thẩm Khiêm không muốn nhận thua.
"Xin lỗi..." Anh ta cắn chặt răng: "Tôi không hiểu ngài đang nói gì."
"Làm người không thể quá tham."
Ánh mắt Thẩm Khiêm căng thẳng.
"Nếu anh đã lựa chọn lợi ích thì không nên mơ ước đồ của người khác. Ngay
lúc anh đưa ra lựa chọn của mình là đã mất đi tư cách có được nó. Bây giờ mới
giả vờ giả vịt không cảm thấy đã quá muộn rồi sao?"
Một câu "không nên mơ ước" và một tiếng "mất đi tư cách" như đâm thẳng vào
nỗi đau trong tim anh ta.
Lục gia không hổ là Lục gia, câu nào câu nấy đều sắc như dao, mỗi câu mỗi
nhát chém!
Sắc mặt Thẩm Khiêm tái nhợt trong chớp mắt nhưng rất nhanh đã khôi phục lại
sự hiền hậu, anh ta nhếch môi: "Mặc dù chọn sai cũng vẫn còn cơ hội chọn lại,
nhưng đã thua một lần không có nghĩa lần sau vẫn thua. Cho nên, người thắng
cũng đừng quá đắc ý, người cười đến cuối cùng mới là người chiến thắng thật
sự."
Quyền Hãn Đình cười nhạo một tiếng, vẻ mặt khinh thường không chút che
dấu: "Các cụ có câu — là chó thì sẽ mãi chọn ăn phân. Anh cảm thấy, lần này
nó chọn phân thì lần sau với tình huống giống thế nó sẽ không chọn phân sao?"
Thẩm Khiêm: "..."
Lăng Vân đứng cạnh yên lặng nghe khẩu chiến, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn
tại sau khi nghe xong khóe miệng không nhịn được giật giật.
Sự so sánh này...
Thật mẹ nó... chính xác!
Cậu ta chưa bao giờ biết gia còn biết chửi người mà không dùng lời thô tục như
vậy — trâu bò!
"Anh có tư cách gì mà lại suy đoán chủ quan như vậy?" Gương mặt Thẩm
Khiêm không nhuốm ý cười, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Quyền Hãn
Đình, cất dấu vài phần hận ý không rõ.
Nhưng làm sao có thể tránh được đôi mắt của Lục gia.
Hận?
Hừ, anh ta cũng xứng sao?
"Cẩn thận lời nói của anh!" Lăng Vân bước lên, giọng điệu lạnh lùng.
Đừng thấy cậu ta có một gương mặt trẻ con kết hợp với đầu nấm, nhưng khi
quát người giọng điệu cũng rất uy hiếp, vẻ mặt dữ tợn.
Quyền Hãn Đình: "Chỉ dựa vào tình huống của anh ngày hôm nay, xoay người
rời đi, để một mình Loan Loan đối mặt khi bị Thẩm Huy bắt nạt!"
Thẩm Khiêm như bị sét đánh.
Sao anh ta lại biết?
Không...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.