Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Không... Không thể nào...
Sao anh ta lại biết?
Quyền Hãn Đình cười lạnh một tiếng: "Anh muốn bịt tai trộm chuông không có
nghĩa những người khác sẽ giả ngu giả ngơ."
Sau khi đưa Thẩm Loan đi, đầu tiên anh đã để Lăng Vân đi lấy video camera
ghi lại.
Trước đó đã xảy ra chuyện gì đã được camera ghi lại rất rõ, tất nhiên cũng bao
gồm chuyện Thẩm Khiêm thấy chết mà không cứu, lạnh nhạt vô tình.
"Bây giờ, anh cảm thấy mình còn cơ hội sao?"
Thẩm Khiêm ngẩn người.
"Cho dù là trước kia hay hiện tại, giữa lợi ích và cô ấy, anh sẽ mãi lựa chọn điều
đầu tiên. Nếu không có thân phận anh trai này, ngay cả tư cách đến gần cô ấy
anh cũng không có."
Nhưng vì có chung một dòng máu nên ngay từ lúc bắt đầu Thẩm Khiêm đã
không có cơ hội để chọn lựa.
Nghĩ vậy, Quyền Hãn Đình hơi đồng tình với anh ta.
Yêu mà không được sẽ tổn thương người ta một cách sâu sắc.
Nhìn thấy được sự thương hại trong mắt đối phương, Thẩm Khiêm vô cùng tức
giận, anh ta dựa vào đâu mà lại nhìn mình bằng ánh mắt này?
Người thắng "nhân từ" với kẻ bại sao?
Hay là người thắng "đạo đức giả" với kẻ thua?
Kèm theo sự ung dung coi thường và thái độ từ trên cao nhìn xuống.
Thẩm Khiêm thà rằng nhìn thấy sự chán ghét, căm hận trên gương mặt Quyền
Hãn Đình, ít nhất chứng tỏ họ đang đứng vị trí ngang nhau mà không phải một
người nhìn từ trên cao xuống còn một người chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên.
"Tôi không biết người phụ nữ kia là Loan Loan..." Thẩm Khiêm giật giật môi,
vô lực giải thích.
Cuối cùng anh ta cũng biết sự chột dạ xuất hiện khi thấy Quyền Hãn Đình đến
từ đâu.
"Mặc kệ nguyên nhân là gì, chuyện anh xoay người rời đi là sự thật. Dù không
biết cũng nên đi lên để nhìn cho rõ, nhưng anh không làm vậy. Thứ nhất, không
muốn đắc tội Thẩm Huy; thứ hai, không muốn chọc vào phiền toái."
Chữ nào cũng thấy máu!
Sắc mặt Thẩm Khiêm đang tái nhợt càng thêm ảm đạm, sự đau đớn giả dối ở
đáy mắt dần dần không còn nữa, hiện ra nguyên hình.
"Nếu tôi là anh, từ lúc bắt đầu sẽ không ngông cuồng đòi hỏi thứ không thuộc
về mình, sẽ không muốn tiến gần đến người không thuộc về mình."
"Hừ... Cái gì anh cũng có rồi sao còn phải dạy bảo tôi?"
Thị uy hay khoe khoang?
"Dạy bảo anh thì sao?"
"Anh khinh người quá đáng!"
Quyền Hãn Đình cười lạnh một tiếng, đánh giá anh ta trên dưới một lần: "Đàn
ông, phải chấp nhận thua."
Nói xong, quay người đi mất.
Thẩm Khiêm ngây người tại chỗ một lúc lâu.
Lại nói đến Thẩm Huy đang ở trong bệnh viện, một mình độc chiếm một phòng
bệnh xa hoa không nói làm gì, còn mời cả người đẹp điều dưỡng yêu kiều, cuộc
sống sinh hoạt không giống bệnh nhân một chút nào, giống bụi hoa ong mật bay
xung quanh hơn.
"Cô, lại đây."
Động tác vắt khăn mặt của người phụ nữ dừng lại, từ từ ngẩng đầu, để lộ khuôn
mặt xinh đẹp: "Gọi tôi hả?"
Không trang điểm, mắt đào sóng nước long lánh; bộ quần áo điều dưỡng trắng
thuần không che được dáng người nóng bỏng, eo ong mông vểnh.
Chỉ một động tác ngẩng đầu đơn giản cũng khiến cô ta vô cùng quyến rũ không
nói nên lời, trêu chọc người khác một cách vô hình.
Quả nhiên —
Thẩm Huy đột nhiên ngồi dậy, hốc mắt nóng lên nhưng ánh mắt nhìn về phía
người phụ nữ lại thay đổi.
Cười như không cười, cà lơ phất phơ.
"Phòng bệnh ngoài tôi với cô ra thì không còn người thứ ba, cô cảm thấy tôi
đang gọi ai? Hửm?" Âm cuối cố tình nâng giọng tràn đầy khiêu khích.
Ánh mắt người phụ nữ hơi lóe, đi về phía anh ta.
"Xin hỏi ngài có yêu cầu gì?"
"Lau mặt."
"Không phải vừa rồi đã..." lau rồi sao.
Thẩm Huy: "Tôi muốn lau lần nữa không được hả?" Anh ta không xấu, lại đi
kèm với vẻ mặt bất cần đời, cuộc sống phiêu diêu tự tại của một lãng tử.
Đều nói, lãng tử như gió, không nắm được cũng không giữ được, một cô gái
thông minh tốt nhất không nên tới gần, bởi vì chắc chắn sẽ bị thương.
Nhưng lãng tử lại có bản lĩnh khiến người khác hãm sâu thì sao.
Biết rõ người trước mắt này không giàu cũng sang, nói chuyện với cô ta chỉ sợ
là đang trêu đùa, nhưng người phụ nữ vẫn không kiềm chế được trái tim đang
đập thình thịch khi nhìn thấy nụ cười mê người như vậy.
"... Được." Cô ta cắn môi, lông mĩ khẽ động rũ xuống che đi đôi mắt đầy thẹn
thùng, ngón tay vô thức nắm chặt khăn mặt, hơi dùng sức.
Sự hứng thú trong mắt người đàn ông càng đậm, chủ động thò mặt lại gần: "Lau
đi."
Đôi tay người phụ nữ giũ khăn ra, trên mặt vẫn còn nóng ra, mà đôi tay trắng
nõn của cô hình như cũng phiếm hồng.
Ánh mắt Thẩm Huy càng nóng rực.
"Có mạnh tay quá không?" Người phụ nữ vừa hỏi vừa lau.
"Mạnh thêm một chút."
Cô ta nghe lời, âm thầm dùng thêm sức, lại nghe thấy người đàn ông kêu
"Xuýt" một tiếng.
"Sao, cô định lột một lớp da của tôi xuống à?"
Chân tay luống cuống: "Xin lỗi! Tôi sẽ nhẹ tay..."
Thẩm Huy gãy xương mũi, không thể dùng sức, muốn rửa mặt cũng chỉ có thể
nhẹ nhàng lau, người phụ nữ rất cẩn thận sức nhưng ngại anh ta chê quá nhẹ,
hơi tăng thêm chút sức lại cảm thấy không hài lòng, cũng không biết anh ta thật
sự đau hay cố ý kêu lớn tiếng.
"Đừng nóng vội." Anh ta hất khăn, thuận tay nắm chặt cổ tay trắng nõn của
người phụ nữ, nhẹ nhàng kéo một cái, nhuyễn ngọc ôn hương nháy mắt ngập
trái tim.
Người phụ nữ kinh hãi, tròng mắt lo lắng đảo quanh.
Nhưng động tác ngã vào lòng anh ta vừa rồi lại không có chút phản kháng nào,
hành động thực tế và vẻ mặt ngay lúc hoàn toàn bất đồng.
Thẩm Huy lập tức mất hết hứng thú.
Còn vì sao anh ta cũng không nói ra được.
Kiểu phụ nữ thế này không hiếm thấy, dù sao đều là gặp dịp thì chơi, anh ta
cũng chỉ là người trong cuộc, mở một mắt nhắm một mắt, tắt đèn thì xấu đẹp
cũng như nhau, ai rảnh mà quan tâm trung thành hay phản bội, là thiện hay ác.
Nhưng hôm nay, nhìn người phụ nữ tự cho là đúng diễn kịch giả ngốc, anh ta
chỉ cảm thấy ghét bỏ, cho dù là cơ thể hay tinh thần đều bài xích.
"Ồ, nếu cô không muốn, vậy quên đi."
Thẩm Huy thu tay lại, buông cô ta ra: "Tôi không thích miễn cưỡng phụ nữ."
Giọng điệu nhàn nhạt, ánh mắt phiếm lạnh, sự nhiệt tình lúc trước nháy mắt đã
lạnh như băng.
Người phụ nữ vẫn duy trì động tác như chim nhỏ nép vào người dựa vào anh ta,
vẻ mặt kinh hoảng ngượng ngùng đã không còn sót lại chút nào, ngược lại bị sự
ngạc nhiên và tức giận thay thế.
Sắc mặt người đàn ông trầm dần: "Bảo cô tránh ra, không nghe thấy sao?!"
Cả người phụ nữ run lên, đột nhiên bật dậy từ trong ngực anh ta, lui về sau nửa
bước rồi đứng yên: "Anh..."
"Cút! Đừng làm tôi nói lần thứ hai!"
Đôi mắt người phụ nữ lộ ra sự xấu hổ và giận dữ, chạy trối chết.
Thẩm Huy cũng không thèm nhìn, một điều dưỡng mà thôi, cho dù có vài phần
tư sắc cũng không là gì hết.
Nằm lại xuống giường, hai mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà, đột nhiên thở hắt
ra một cái.
Trong đầu không thể kiểm soát hiện ra gương mặt một người phụ nữ khác, dáng
vẻ cô từ chối, giãy giụa lạnh nhạt, còn nhấc chân đá rất tàn nhẫn, từng hình ảnh
giống như cuộn phim từ từ chiếu lại trong đầu.
"Thẩm, Loan!"
Người đàn ông cắn răng, gằn từng chữ một, dư âm còn lưu trên đầu lưỡi, anh ta
theo bản năng nhớ lại, cười nhẹ ra tiếng.
Rõ ràng chán ghét một người phụ nữ như vậy, nhưng anh ta lại thấy cô rất thú
vị...
Văn phòng chủ tịch tập đoàn Vĩnh Lâm.
Dương Khai Xương nghẹn một bụng tức với Thẩm Khiêm, vừa ra thang máy đã
bắt đầu phát tiết lên hai thư ký.
Hai thư ký thông minh cúi đầu, không rên một tiếng giả làm chim cút.
Quen là tốt, suy cho cùng, bị khinh bỉ cũng là phạm vi công việc của thư ký!
Mắng ước chừng mười lăm phút, sự tức bực trong lòng Dương Khai Xương mới
được giải tỏa, ngồi vào ghế da lấy lại dáng vẻ chủ tịch.
"Hai người ra ngoài đi, tháng này tiền thưởng gấp đôi."
Hai thư ký liếc nhau, vô cùng vui sướng.
"Mặt khác, năm phút sau thông báo giám đốc các bộ phận mở họp, tổng kết lại
lần đấu thầu này."
"Vâng."
Nhưng năm phút sau, cuộc họp lại không thể tiến hành đúng giờ.
Bởi vì, Thẩm Huy gọi điện tới.
"... Cậu bảy, cậu nghe tôi nói đã..."
"Được, trực tiếp nói cho tôi biết người đàn ông có thân phận gì, có quan hệ gì
với Thẩm Loan."
Rõ ràng trong văn phòng đang mở điều hòa nhưng Dương Khai Xương lại đổ
mồ hôi như mưa.
"Sao không nói gì?"
"... Còn chưa kịp điều tra ra." Dưới sự ép hỏi của đối phương, Dương Khai
Xương lựa chọn từ bỏ.
Đầu kia không nói lời nào.
Hai đầu điện thoại im lặng.
"Hừ... Họ Dương, đây là thái độ làm việc của ông? Thấy tôi đang nằm viện,
không thể trị ông đúng không?" Giọng điệu lạnh lẽo.
Dương Khai Xương giơ di động, hai chân nhũn ra, nếu không phải đang ngồi
ghế, có lẽ đã đặt mông xuống sàn nhà.
"Cậu Bảy, cậu nghe tôi giải thích... Tôi tuyệt đối không muốn như vậy..."
"Đủ rồi! Đừng nói nhảm nữa, cho ông hai ngày, điều tra cụ thể người đàn ông
kia cho tôi!"
"Vâng vâng vâng, bây giờ tôi lập tức cho người đi điều tra!"
"Còn nữa..." Đầu kia ngừng lại, bỗng nhiên đè thấp âm điệu, mịt mờ và thần bí:
"Nghĩ cách nào đó gọi Thẩm Loan tới bệnh viện."
Dương Khai Xương nhớ tới phản ứng quá mức kích động của Thẩm Khiêm,
lông mày nhảy dựng, buột miệng thốt ra: "Cậu muốn làm gì?"
"Xùy — Tôi làm cái gì chẳng lẽ còn phải báo cáo với ông? Chỉ cần gọi người
đến cho tôi là được!"
Giọng điệu này, câu chữ này rất có dáng vẻ của thổ phỉ cưỡng đoạt phụ nữ nhà
lành, bất chấp giở thói nằm nghênh ngang trên giường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.