Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Dương Khai Xương muốn khóc.
Lúc trước, ông ta cả bụng tức ở chỗ Thẩm Khiêm, quay đầu lại bị ăn mắng ở
chỗ Thẩm Huy.
Có phải kiếp trước ông ta thiếu nợ nhà họ Thẩm nên kiếp này phải trả nợ đúng
không?
"Có nghe thấy không?!" Ông ta còn đang chửi thầm, bên kia đã không kiên
nhẫn thúc giục.
Nếu có thể, Dương Khai Xương rất muốn trực tiếp cúp điện thoại.
Nhưng hiện thực là —
Ông ta không thể!
Chỉ cần một ngày Vĩnh Lâm còn muốn sinh tồn ở Kinh Bình thì một ngày ông
ta không dám đắc tội với nhà họ Thẩm.
Không đắc tội nhà họ Thẩm chẳng khác nào không chọc vào lông của Thẩm
Huy, phản ứng đầu tiên của ông ta muốn từ chối, nhưng lúc tìm từ để nói lại
phải cẩn thận, cẩn thận rồi lại cẩn thận —
"Cậu bảy, cậu... không phải đang làm khó tôi sao? Thẩm Loan là một người
sống sờ sờ ra đó, nếu cô ấy không muốn, sao tôi có thể gọi cô ấy tới bệnh viện?
Phải lôi hay trói? Thế thì tôi có khác gì bọn bắt cóc?"
"Xì, không ngờ lá gan của ông còn rất nhỏ." Lời này châm chọc.
Dương Khai Xương dù gì cũng đã qua nửa đời người, phải khom lưng cúi đầu
trước một tầng lớp con cháu thì cũng thôi đi, ông ta nhịn, nhưng cứ lần này rồi
lần khác bị chế nhạo, tuy da mặt dày nhưng cũng có lúc muốn nứt toác ra.
"Cậu đang gây khó dễ người khác!"
"Hừ, vừa mới còn nói ông nhát gan đã lập tức lên cơn, sao, rất bất mãn?"
Một chậu nước lạnh đổ ụp xuống, Dương Khai Xương tỉnh táo lại.
"Không... Không phải ý này..." Ngực phập phồng mãnh liệt, ông ta cắn chặt
răng, hít sâu mấy lần để điều chỉnh cảm xúc, ép sự xúc động muốn trở mặt
xuống.
"Tôi mặc kệ ông lôi hay trói, dù sao trong vòng hôm nay tôi phải nhìn thấy
Thẩm Loan xuất hiện ở trước mặt!"
"Trong vòng hôm nay?!"
"Nếu không? Ông cho rằng tôi dong dài giống ông? Làm việc chậm chạp không
có động tĩnh."
Dương Khai Xương: "..." Đmm!
Ông ta nhịn.
"Cậu Bảy, không phải tôi không muốn làm, mà là chuyện này..." Dương Khai
Xương hung ác: "Không dễ làm!"
"Sao không dễ làm? Một người phụ nữ nhỏ bé như Thẩm Loan thì tài cán được
bao nhiêu? Không lôi thì trói, cho dù mắng chửi cũng phải lừa đến."
Nói rất nhẹ nhàng, nếu thật sự dễ dàng như vậy, sao không tự làm đi, còn phải
tới tìm tôi?
Trong lòng Dương Khai Xương chửi thầm.
Ngoài miệng lại phân tích rõ ràng: "Thứ nhất, Thẩm Loan và người đàn ông kia
đang ở bên nhau, như hình với bóng, cô ấy dễ lừa, nhưng người đàn ông kia lại
không dễ tống cổ..."
Thẩm Huy nhớ tới một đấm vào mũi tối qua, bây giờ trong lòng vẫn thấy sợ.
Không nhịn được rùng mình, nổi da gà.
"Thứ hai, hình như Thẩm Khiêm vô cùng để ý... em gái, tôi lo lắng động vào
Thẩm Loan sẽ trực tiếp chạm vào vẩy ngược của anh ta."
"Thẩm Khiêm?" Người đàn ông nhíu mày.
Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Huy nghe thấy cái tên này.
Thẩm Tông Minh, gia chủ hiện tại của nhà họ Thẩm ở Ninh Thành là thế hệ
trước từ Kinh Bình, không thể nhảy vào trung tâm quyền lực, chỉ có thể xưng
vua một cõi.
Nhưng bởi vì nguyên nhân đặc thù nào đó, ông cụ dòng chính nhà họ Thẩm vẫn
luôn chú ý bên kia.
Mà Thẩm Khiêm là người thừa kế Minh Đạt, đứa cháu trai Thẩm Tông Minh
đắc ý nhất, tất nhiên cũng lọt vào mắt của ông cụ dòng chính.
Nghe nói anh ta không yên thân làm người thừa kế, chạy đi tự chủ gây dựng sự
nghiệp, chơi chơi thế mà chơi ra một công ty bất động sản không thua kém gì
Minh Đạt, thậm chí có chút danh tiếng ở Kinh Bình.
Nghe nói, anh ta trong một lần đấu thầu nào đó đã lấy được dự án cấp tỉnh...
Tóm lại Thẩm Huy không xa lạ người này.
Nếu anh ta chỉ ghen tỵ với Thẩm Khiêm vì nếu như có được sự ưu ái của ông cụ
dòng chính thì bản than đã không lừng danh là công tử ăn chơi trác táng.
"Thẩm Khiêm là cái quái gì? Chạm vào cảy ngược thì thế nào? Tôi còn sợ anh
ta sao?"
Dương Khai Xương rất muốn chửi ầm lên: Anh trâu bò anh không sợ, nhưng tôi
sợ!
Vĩnh Lâm và Minh Đạt còn hợp tác, sự hợp tác được thương lượng một cách
vội vàng, mối quan hệ quá cứng nhắc, chỉ sợ cuối cùng gà bay trứng vỡ.
Thẩm Huy vỗ vỗ mông là có thể bỏ của chạy lấy người, để lại một đống rối rắm
không phải bắt ông ta thu dọn sao?
Đây là chuyện quái gì đây?!
Chỉ một buổi tiệc, sao lại làm loạn như bây giờ?
Đúng rồi, Thẩm Loan...
Bởi vì cô, Thẩm Huy không tự kìm hãm được; bởi vì cô, một người đàn ông
không thể hiểu được lao tới ra tay tàn nhẫn; cũng là vì cô mà mình mới lâm vào
tình cảnh tiến thoái lưỡng nan!
Hồng nhan họa thủy, quả nhiên không sai!
Dương Khai Xương bỗng nhiên ý thức được, bỏ qua Thẩm Loan để nói giải
hòa, căn bản không hiện thực!
Không nói đến Thẩm Huy không dễ hòa giải, mà Thẩm Khiêm cũng khó không
có khúc mắc trong lòng.
Hai loại tình huống này, cho dù là tình huống nào, với ông ta và với Vĩnh Lâm
mà nói đều không phải là chuyện tốt.
Chỉ có Thẩm Loan ra mặt, mới làm yên lòng Thẩm Huy, mới trấn an được
Thẩm Khiêm, mới có thể hoàn toàn dẹp yên được chuyện chó má này.
Nếu không, thần tiên đấu pháp, tiểu quỷ phía dưới sẽ chết rất thảm!
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, khi Thẩm Huy lại lần nữa muốn gọi Thẩm Loan tới
bệnh viện, Dương Khai Xương không tiếp tục kiên trì từ chối.
"... Để tôi thử xem!"
"Thế mới đúng, tôi chờ tin tức tốt của ông, nhớ kỹ, chỉ trong vòng hôm nay!"
Thẩm Huy cúp điện thoại.
Dương Khai Xương mềm oặt ngã nhào xuống ghế da, chỉ cảm thấy trái tim và
thể xác đều mệt mỏi.
Nên dùng cách gì để gọi Thẩm Loan qua đây?
Lúc này, thư ký gõ cửa đi vào: "Chủ tịch, nên đi họp rồi." Không phải đã phát
tiết rồi sao? Sao lại cảm giác sắc mặt Boss còn âm trầm hơn trước?
"Hủy cuộc họp! Cút —"
Thôi xong! Xem ra lại chuẩn bị một trận "bị chửi" mới, nhưng thư ký khá tò mò
ai có năng lực lớn khiến ông ta phải nén giận như vậy?
Suy nghĩ bay loạn nhưng hành động lại không chậm chút nào.
Dương Khai Xương bảo anh ta cút, anh ta liền lanh lẹ cút, vừa đi được hai bước
—
"Đứng lại!"
"Chủ tịch, ngài còn gì muốn căn dặn?" Anh ta quay lại, rất cẩn thận, tất cung tất
kính.
"Đi điều tra một người, trong vòng hai ngày tôi muốn thấy kết quả."
...
Hai giờ chiều, Thẩm Loan nhận được một cuộc điện thoại lạ —
"Chủ tịch Dương của Vĩnh Lâm?"
"Là tôi, cô Thẩm còn nhớ rõ, kẻ hèn này không thắng mà vinh."
Lời này chua đến...
Khóe miệng Thẩm Loan khẽ nhếch, ung dung thản nhiên: "Có việc sao?"
"Là như thế này, tiệc tối hôm qua đã xảy ra một vài chuyện không vui, Thẩm
Huy gãy xương mũi, đã nằm viện. Tôi nghĩ, nếu chuyện đã xảy ra mâu thuẫn thì
không thể mặc kệ, càng kéo dài thì sẽ càng xuất hiện những vấn đề lớn hơn..."
Đối phương tận tình khuyên bảo, Thẩm Loan lại nghe không hề hứng thú: "Ông
có thể nói thẳng vào trọng điểm."
Úi...
"Ý của tôi là, oan gia nên giải không nên kết, hai bên gặp mặt, ngồi xuống cùng
nói chuyện."
Thẩm Loan nhướng mày: "Gặp mặt như thế nào? Lại nói chuyện gì?"
"Thẩm Huy còn đang tiếp nhận điều trị, không tiện rời bệnh viện, hay là chúng
ta cùng qua đó? Còn nên nói thế nào, đến lúc đó thương lượng thống nhất sau?"
"Đây là Thẩm Huy nói ra hay ông muốn làm vậy?"
Vẻ mặt Dương Khai Xương nghiêm lại: "Anh ta nói."
Thẩm Loan nhếch môi: "Được rồi, ông sắp xếp thời gian cùng đến bệnh viện."
Muốn xem thử trong hồ lô của hai người này đang giấu cái gì.
Một người ở sau lưng nghĩ chủ ý, một người xuất đầu lộ diện làm thuyết khách,
thật đúng là phối hợp ăn ý, không chê vào đâu được!
Bên kia vừa nghe hấp dẫn lập tức kích động không chịu được.
Dương Khai Xương không ngờ rằng lại có thể dễ dàng như vậy —
"Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, chiều nay luôn được không? Khoản ba giờ, tôi
để tài xế đến đón cô?"
Tướng ăn gấp không chờ nổi này, thật đúng là không phải khó coi bình thường!
"Được, vậy làm phiền chủ tịch Dương rồi."
"Không phiền, không phiền..."
Trong phòng bệnh, Thẩm Huy ngồi trên giường, vừa chơi trò chơi vừa nhìn thời
gian.
Kết quả do tâm trạng không ổn định, vãn nào cũng thua.
Anh ta giục điện thoại sang một bên, mắng một câu thô tục.
Ánh mắt lại không nhịn được nhìn về phía cửa vài lần...
3 giờ rưỡi, lúc anh ta mất hết kiên nhẫn, chuẩn bị gọi điện thoại cho Dương
Khai Xương thoá mạ thì cửa được đẩy ra.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy màu đen, thiết kế đơn giản hào phóng, hơn
nữa đường cắt may tinh tế, phác họa ra dáng người hoàn mỹ khiến người ta mê
mẩn.
Cô vừa xuất hiện, Thẩm Huy lập tức phấn khởi hẳn lên.
Đôi mắt uể oải lộ ra vẻ phấn khích của con sói đói khi nhìn thấy con mồi, hận
không thể nhào lên, rồi nuốt chửng vào bụng.
Chỉ là giây tiếp theo, tầm mắt chạm vào người đàn ông đang theo sát phía sau,
cả người Thẩm Huy nhốn nháo.
"Anh ta đến đây làm gì?!" Chỉ vào Quyền Hãn Đình, vẻ mặt bất mãn.
Chỉ là khi chạm vào ánh mắt u lãnh trầm thúy của người đàn ông, bỗng nhiên
Thẩm Huy cảm nhận được một sự lạnh lẽo từ xương sống bò lên cổ, vẻ mặt
cứng đờ, như không chịu nổi sự uy hiếp bằng vũ lực, nhanh chóng rời tầm mắt.
Tà môn!
Người đàn ông rốt cuộc đến từ phương nào?
Lúc hai mắt nhìn chằm chằm người khác rất khủng bố...
Dương Khai Xương đi vào cuối cùng, vừa đặt chân vào phòng đã đón nhận ánh
mắt oán trách của Thẩm Huy.
Thẩm Huy: Tôi bảo ông gọi Thẩm Loan, sao ông lại gọi cả anh ta đến?!
Dương Khai Xương: Cậu nói gọi Thẩm Loan, nhưng không nói chỉ gọi một
Thẩm Loan.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.