Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
"Con mẹ nó chứ bảo mày đứng lên, có nghe thấy không?" Giọng điệu bỗng
nhiên cất cao, ánh mắt càng lạnh lùng.
Lục Thâm giật mình, tay nhanh hơn não, chờ tinh thần hoàn toàn tỉnh lại, anh ta
đã giống như một học sinh tiểu học phạm sai lầm đứng úp mặt vào tường, hai
tay thả rủ xuống.
"Đánh tôi?" Thiệu An Hành liếm mép miệng, nếm mùi vị rỉ sắt, con ngươi đen
kịt càng thêm âm u: "Lí do là gì?"
"Ai cho anh định dạng lại Lolita? Anh đã hỏi em chưa?" Phẫn nộ và ấm ức, mắt
đỏ đỏ, căng cổ như chọi gà.
"Lolita?" Ánh mắt Thiệu An Hành như đang nhìn một tên tâm thần.
Đoán ra hàng ngàn lý do, lại thành cầm ngang đao đoạt ái tình* (đại loại là chỉ
người thứ 3 vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác),
nhưng cũng không nghĩ rằng là vì Lolita.
"Định dạng lạicó gì sai? Quá trình phát triển của rô-bốt được hoàn thành bằng
cách cập nhật lại nhiều lần và quá trình này từ định dạng đến nâng cấp một lần
nữa và lặp lại. Về việc có nên hỏi cậu hay không, tôi cảm thấy", Thiệu An Hành
dừng lại: "Không cần thiết."
Hốc mắt Lục Thâm đỏ lên.
Ớ...
"Cho nên, cậu mới đánh tôi tàn nhẫn như vậy?"
"Cho nên? Như vậy?" Anh càng hời hợt, Lục Thâm lại càng tức giận, giống
như... chuyện "Lolita" có biến mất thì cũng chẳng sao cả.
"Cuối cùng là cậu muốn gì?" Thiệu An Hành chau mày.
"Tôi hỏi anh, sau khi cập nhật nâng cấp thì Lolita còn là Lolita như trước sao?"
Vấn đề này...
Thiệu An Hành trầm ngâm một lúc: "Đúng, cũng không phải là đúng."
"?"
"Bề ngoài của cô ấy không thay đổi, vẫn là bằng kim loại, cấu tạo như cũ, cho
dù có tinh chỉnh, hạn chế vặn ốc vít, hay thay đai ốc,... thì sẽ không bị xê dịch.
Từ cấp độ này, cô ấy không hề thay đổi."
"Nhưng mã hóa nội bộ, hệ thống kiểm soát trung tâm, quy trình xử lý, v.v. sẽ
được thay đổi, tối ưu hóa để thay thế bản gốc, nâng cao những thứ lạc hậu, từ
cấp độ này, cô ấy không còn là nguyên bản nữa."
"Không giống như điện thoại sau khi cập nhật sao? Hệ thống thay đổi, nhưng
thông tin bên trong, hình ảnh, vẫn còn ghi chép lại?" Lục Thâm tròn mắt, lúng
túng đặt câu hỏi.
"Không cần thiết." Thiệu An Thành sửa sang lại ống tay áo, lạnh giọng nói,
"Điện thoại di động cần có chức năng lưu trữ vì nhu cầu của khách hàng; nhưng
là một người máy, Lolita không cần ghi nhớ, và không có ý thức tự giác, vì vậy
cô ấy có thể được sử dụng làm cơ sở để nhận định đồng thời chỉ có chương
trình chấp hành mệnh lệnh tương ứng, chứ không có cảm xúc."
Người máy không phải người.
Nhận thức này rất thực tế, dù tàn nhẫn nhưng lại rất đúng.
Lục Thâm: "Nhưng không phải mục đích cuối cùng của trí tuệ nhân tạo là làm
cho người máy có trình độ cao nhất giống như người thật, có tư duy tình cảm
giống như con người sao?"
"Có thể nói như vậy." Thiệu An Hành gật đầu.
Có thể nghe thấy lời giải thích từ Lục Thâm, nói thật, anh có chút ngạc nhiên.
"Nếu đã như vậy, sao không giữ lại ký ức cho Lolita?"
"Cậu sai rồi, kỹ thuật hiện tại chỉ có thể giữ lại chương trình, không thể giữ lại
ký ức."
Đối với con người mà nói, những chuyện đã xảy ra đều gọi là "ký ức".
Nhưng đối với máy móc mà nói, các lệnh được thực thi được lưu trữ trong
không gian lưu trữ, chỉ có thể được gọi là "bản ghi".
Sai một li, đi ngàn dặm.
Chỉ là -
"Cậu..." Ánh mắt Thiệu An Hành nghi hoặc thêm vài phần dò xét: "Có phải là
có gì đó với Lolita..." Anh dừng lại, giống như không tìm ra được từ nào thích
hợp để miêu tả, một lúc sau mới nói ra câu mà chính mình cũng không tin nổi,
"Có tình cảm?"
Con ngươi Lục Thâm co rụt lại, giống như bị thứ gì đó đâm thẳng vào, cằm khẽ
nâng: "Đùa! Tôi làm sao lại có cảm giác với người máy..."
Giọng điệu thái quá, ngũ quan trên mặt vặn vẹo, giống như nghe được câu
chuyện cười châm biếm, vừa sợ vừa tức.
"Vậy cậu giải thích thế nào với hành động lúc nãy của mình?" Ánh mắt Thiệu
An Hành nặng nề, dường như có thể hiểu được mọi chuyện.
Lục Thâm cũng không tránh né, tiếp nhận sự dò xét của đối phương, cứ như bản
thân mình trong sạch: "Mỗi lần sau khi định dạng, Lolita đều đuổi theo hoặc
đánh tôi, cậu nói xem có phải anh cố ý để cho cô ấy nhằm vào tôi sau khi thiết
lập lại chương trình không?"
"Khụ..." Thiệu An hành chột dạ, mở to mắt, cũng không để ý đến đáy mắt Lục
Thâm chợt lóe lên nổi phiền muộn và áp lực.
Thật ra sau khi bình tĩnh lại, cuối cùng Lục Thâm cũng hiểu thế nào là tức giận.
Lúc nghe được Lolita bị định dạng kaij, anh ta như bị sét đánh, sau đó vô cùng
tức giận tới đây, đến lý trí cũng bị lung lay sắp sập đổ, trong đầu chỉ có duy nhất
một suy nghĩ - báo thù.
Báo thù cho Lolita!
Nhưng anh ta quên mất rằng, cô chỉ là người máy, mà người máy thì cần phải
nâng cấp.
Giống như lời của Thiệu An Hành đã nói, việc định dạng và nâng cấp lại nhiều
lần là quỹ đạo của cuộc đời cô.
Nhưng Lục Thâm không hiểu vì sao trong lòng lại trống rỗng, tựa như bị lấy đi
thứ gì đó quan trọng, nhưng lại mơ hồ không biết.
Sự đau khổ cũng nhanh chóng biến mất, giống như chưa từng xuất hiện, tất cả
đều bình lặng.
"Điên đủ rồi thì đi ra ngoài, trước khi tôi lại đổi ý." Giọng nói lạnh lùng của
Thiệu An Hành lọt vào tai, kéo Lục Thâm về giữa suy nghĩ mông lung.
"Ngũ ca, thật có lỗi." Nói xong thì nhanh chóng rời đi.
Quyền Hãn Đình và Thẩm Loan liếc nhau, cũng rời đi.
Chỉ có Sở Ngộ Giang đứng tại chỗ, nhìn Lolita đã trong trạng thái off trên bệ thí
nghiệm, lại nhớ tới ánh mắt đỏ bừng lúc đối mặt của Lục Thâm.
"Ớ..."
"Vẻ mặt đó của cậu là sao?" Ánh mắt Thiệu An Hành lộ ra vẻ không bằng lòng.
"Mau ra ngoài đi, ở đây tôi không có đồ ăn hay đồ uống đâu."
Hàm ý là tôi sẽ không tiếp đãi cậu.
"Anh vốn có thể làm cha vợ đấy." Chỉ để lại một câu phong long như vậy, Sở
Ngộ Giang rời đi.
Bóng lưng hiện lên vẻ "Thế nhân đều say chỉ có tôi là tỉnh".
Một lúc sau, phòng thí nghiệm vang lên một câu: "Đồ tâm thần..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.