Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Không có Lolita, Lục Thâm lại trở về như ngày xưa.
Mỗi ngày ngủ đến khi mặt trời đứng bóng, ăn trưa xong thì rủ bạn bè đi quẩy
đến nửa đêm rạng sáng mới về.
Thoang thoảng còn có mùi rượu, lại còn loáng thoáng có dấu son môi, xe xịn và
người đẹp, vung tiền như rác, cái từ "ăn chơi trác táng" này được anh ta miêu tả
một cách rất sinh động.
Cuộc sống như vậy so với lúc trước cũng không khác là mấy.
Chỉ là sau này mỗi khi anh ta đẩy cửa bước vào sẽ không còn ai chạy tới thay
dép lê cho anh ta, cũng sẽ không vì anh ta uống nhiều mà nấu một chén canh
giải rượu ấm áp; càng sẽ không vì anh ta đang chìm vào giấc mộng đẹp mà cố
gắng dùng mọi cách để không đánh thức anh ta dậy chỉ vì đã đến giờ ăn sáng.
Đêm đó, Lục Thâm uống hơi nhiều, sau khi nôn ở nhà vệ sinh dưới lầu, lại lết
thân thể nặng nề đi lên lầu.
Nằm trên giường, nhìn trần nhà, ánh mắt anh ta trống rỗng.
Bỗng nhiên, anh ta ngồi dậy, cởi đồ đi vào phòng tắm, rất nhanh đã vang lên
tiếng nước rào rào.
Tắm xong, đại não cũng được tỉnh táo lại, lại thấy không có áo ngủ, anh ta nói:
"Lolita, cô giúp tôi..."
Một giây sau bỗng dừng lại.
Đêm đó, đèn phòng tắm sáng thật lâu.
Hôm sau, Lục Thâm vẫn cười toe toét như cũ, vẫn thái độ vô tư hồn nhiên.
Đúng lúc này, một tin nhắn được gửi đến trong email của Quyền Hãn Đình.
Mà người gửi là...
Gia chủ đương thời nhà họ Lục ở Kinh Bình: Lục Xuyên Lưu!
"Cha em?" Lục Thâm giật mình, không hề ngủ gật. "Ông ấy gửi mail cho anh
làm gì?"
"Bảo tôi áp giải cậu lên máy bay, đóng gói đưa về Kinh Bình, tốt nhất là tìm vài
vệ sĩ trông chừng, nếu có phản kháng thì cứ dùng lực mà giải quyết."
"..."
"Tiểu thất, cậu nghĩ thế nào?" Quyền Hãn Đình nghiêm mặt.
Lần này không giống như những lần trước.
Đầu tiên, người gửi là Lục Xuyên Lưu, Quyền Hãn Đình không thể không nể
mặt.
Thứ hai, không có cuộc điện thoại, không có video mà là email, có nghĩa là
quyết định này không thể thương lượng và không thể từ chối.
Hiển nhiên là Lục Thâm cũng hiểu rõ điều này, mí mắt rũ xuống, rơi vào trầm
mặc.
Một lúc lâu sau: "... Cả đời này của cha em chỉ vì vất vả xây dựng vương quốc
AI cho mình. Ông ấy đã ném em cho ông bà từ khi em còn nhỏ. Mẹ em yêu ông
ấy hơn em nên cũng bỏ bê em. Trước đây họ đã không quan tâm đến em vậy thì
bây giờ cũng đừng quan tâm, tốt hơn hết là kết thúc, phải không?"
"A Thâm, đừng nói linh tinh."
"Vốn dĩ là..."
"Ba của cậu cũng có nỗi khổ tâm khiến ông ấy khó xử, tôi tin rằng trên đời này
không có ba mẹ nào muốn ruồng bỏ con mình cả. Vì vậy, bây giờ bọn họ mới
dùng hết mọi cách để đền bù cho cậu."
Lục Thâm bây giờ đã trưởng thành dáng vẻ thiếu niên ăn chơi trác táng, nguyên
nhân không thoát khỏi sự liên quan đến sự buông thả và cưng chiều của gia
đình.
Nhưng nhà họ Lục là một gia tộc lớn như vậy, cũng không phải là một gia tộc
giàu có mới nổi, làm sao có thể bỏ mặc dòng máu duy nhất của mình?
Điều này không nhất thiết có nghĩa là bồi thường.
Thiếu thốn tình thân, vậy thì chỉ có thể dùng tình bạn để bồi đắp, cứ thế Lục
Thâm giao du với bạn xấu.
Trong nhà không có cha mẹ làm bạn, vậy thì hãy để cho anh ta ở bên ngoài tự
do vui vẻ, dần dần thiếu gia nhà họ Lục lại trở nên nổi tiếng.
"Thế nhưng chú Lục, tôi không muốn cho bọn họ cơ hội."
Lúc nhỏ nói đi là đi, không quan tâm, hiện tại anh ta đã trưởng thành, không có
cha mẹ cũng cảm thấy rất tốt, đã vô cầu vô giục, tự do tự tại, nhưng lúc này họ
lại cứ luôn để tâm đến anh ta.
Rất nhiều thứ không phải muốn bù đắp là có thể bù đắp.
Thời gian qua, hễ có cơ hội thì anh ta đều chạy đi.
Chú Lục...
Đã lâu không nghe được gọi như vậy, nhất thời Quyền Hãn Đình ngạc nhiên.
Có vẻ như đứa trẻ này chưa bao giờ gọi như vậy kể từ khi lên mười tám tuổi.
Mẹ của Quyền Hãn Đình là An An và mẹ của Lục Xuyên Lưu là bạn thân, chơi
với nhau mười mấy năm, không hề giấu nhau chuyện gì.
Cho nên Quyền Hãn Đình và Lục Xuyên Lưu là cùng vai lứa, chỉ là hai người
cách nhau mười hai tuổi, Lục Xuyên Lưu vừa là anh của anh, cũng vừa là bậc
trên.
Theo như vai vế, có lẽ Lục Thâm nên gọi anh một tiếng "chú".
Quyền Hãn Đình cũng không có ý kiến.
Năm mười lăm tuổi, tên nhóc thối này xuýt chút là phạm phải sai lầm lớn, bị
Lục Xuyên Lưu ném tới nơi này với Quyền Hãn Đình, còn viết là: chăm sóc
giùm một thời gian.
Lúc đó, Quyền Hãn Đình cũng mới hơn hai mươi tuổi, tính tình bạo loạn của
tuổi dậy thì, đụng cái gì làm trời cái cái nấy, không chịu nghe lời thì sẽ ra tay
bạo lực.
Lúc đó Lục Thâm vừa đến chưa được một tuần thì mặt mũi đã bị bầm dập, gọi
điện về nhà, bình thường chưa bao giờ chịu xuống nước với người nhà, gọi
khóc sướt mướt với đầu bên kia, còn thút thít mũi: "... Cha, cha tìm cách đưa
con về đi, con sắp chết rồi... Chậm chút nữa là cha sẽ không gặp được cốt nhục
của mình đâu, chỉ có thể thấy một cái xác chết đấy..."
Không biết Lục Xuyên Lưu nói thế nào, khiến Lục Thâm tức đến phát khóc, tất
nhiên là không thể về nhà.
Quyền Hãn Đình đứng nhìn toàn bộ quá trình, nhẹ nhàng vứt lại một câu: "Vừa
nãy giả bộ thút tha thút thít, giống như một thằng đàn bà."
Một thiếu niên yếu ớt lại bất ngờ gặp phải đả kích.
Cho nên sau này, Lục Thâm đã thay đổi, từ việc lúc đầu đối nghịch với Quyền
Hãn Đình thì chỉ mất hai ba tháng sau lại biến thành sùng bái "mê muội".
Khi hai người trở nên thân thiết, Lục Thâm bắt đầu xưng hô là anh- em.
Quyền Hãn Đình mắng anh ta không biết trên dưới, anh ta chỉ cười hì hì, vẫn
không chịu thay đổi.
Cứ như vậy, "Lục thúc" dần biến thành "Lục ca", còn về cái tên tiểu thất gia..
Là anh ta không biết xấu hổ mà tự đặt cho mình.
"Cha của cậu hình như không giống như là đùa..."
"Em sẽ về."
Quyền Hãn Đình ngừng lại.
Lục Thâm từ từ ngước mắt lên, trên môi nở nụ cười lạnh nhạt: "Không phải bọn
họ muốn em về sao? Được rồi, em sẽ về."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.