Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
"Vẫn là quy tắc cũ đúng không?" Chủ quán hỏi.
Miêu Miêu gật đầu: "Chú tính xem bao nhiêu tiền đi ạ."
Thứ gọi là "quy tắc cũ" chính là cho nước vào trong cá sống, đóng gói mang đi,
không giết mổ, đánh vảy, lấy nội tạng hay xử lí bất kì thứ gì.
"Tổng cộng là 52 đồng, bớt số lẻ đi, lấy 50 đồng là được."
"Cảm ơn chú."
"Khách sáo làm gì? Một tuần thì sáu ngày cháu đều đến chỗ của chú mua cá,
khách quen thì cũng phải có chút ưu đãi chứ?"
Miêu Miêu quét mã trả tiền, chủ quán động tác nhanh nhẹn đóng gói cá.
Còn bớt chút thời gian nói chuyện phiếm với cô ấy: "Con cá này cháu định tự
mình xử lý sao?"
"Vâng." Miêu Miêu gật đầu: "Sao vậy ạ?"
"Vậy thì cháu rất lợi hại! Người trẻ tuổi bây giờ ấy, đặc biệt là cô gái như cháu,
đừng nói là làm cá, ngay cả sờ cũng không dám sờ. Tới chỗ chú mua cá, cơ bản
đều yêu cầu giết mang về, còn một số người muốn chú làm hết tất cả cho, chỉ
cần về bỏ vào nồi là được."
Ngay cả những người biết làm cá cũng không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp
yêu cầu làm sạch vảy rồi mang đi.
Miêu Miêu: "Vốn lúc đầu cháu cũng không biết đâu, nhưng làm vài lần thì từ từ
sẽ biết thôi."
Sẽ tiện hơn nhiều nếu chủ quán làm và xử lý sạch sẽ cho mình, chỉ cần lấy về
nhà lại rửa sạch một lần, cơ bản là có thể xong việc.
Nhưng theo cách này, trong khoảng thời gian từ làm cá đến lấy về nhà, thịt cá
không được ướp kịp thời, không chỉ có tăng thêm mùi tanh, còn ảnh hưởng đến
mùi vị.
Đặc biệt là cá dùng để làm món ăn với thuốc, có yêu cầu rất cao về độ tươi
sống.
Cho nên Miêu Miêu chỉ có thể lấy về nhà rồi tự mình làm.
Chủ quán bỏ nước vào trong túi: Cháu còn có thời gian nấu cơm, ngày thường
không bận đi làm à?"
"Bận ạ. Cho nên chỉ có cuối tuần mới rảnh rỗi thôi."
"Khó trách mỗi lần thấy cháu không phải thứ bảy thì là chủ nhật. Đúng rồi, có
muốn tách hai con cá ra không? Mỗi lần cháu làm một con là đủ rồi, con còn lại
thì có thể nuôi sống, lấy cái bình rồi bỏ chút nước, nuôi mười ngày nửa tháng
cũng không có vấn đề gì, nếu lần tới muốn ăn thì làm, vậy thì sẽ rất tươi đấy!"
"Không cần đâu ạ, chúng cháu có hai người."
"Được, vậy chú bỏ vào một bao! Bạn trai cháu đúng là may mắn, có thể tìm
được cô gái giỏi giang như cháu. Tới đây cầm túi đi, có hơi nặng đấy, để ý khỏi
hai con cá này quật lung tung rồi bắn nước tung tóe."
Miêu Miêu nhận lấy: "Tiền cháu đã thanh toán rồi, chú xem một chút..." Cô ấy
giơ màn hình điện thoại lên trước mặt đối phương: "Còn nữa, không phải bạn
trai."
"Hả?"
"Là ông chủ, không, là chủ nợ."
Có lẽ đời trước cô thiếu Thẩm Xuân Hàng rất nhiều tiền, không trả hết mà đã đi
đời nhà ma, cho nên đời này phải làm đầu bếp, kiêm chức chuyên gia dinh
dưỡng và điều trị cho anh ta.
Mua xong cá rồi lại mua chút đồ ăn sáng, sau khi cảm thấy không thiếu gì nữa,
Miêu Miêu rời khỏi chợ, lao thẳng đến tiểu khu của Thẩm Xuân Hàng.
Lên lầu, lấy chìa khóa, mở cửa, thay giày, vào phòng bếp...
Cả quá trình, cô ấy còn thuần thục hơn cả vào nhà mình.
Mới vừa cắm nồi cơm điện vào, di động đã vang lên.
Là Thẩm Xuân Hàng.
Miêu Miêu chấp nhận, giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến từ đầu
bên kia: "Ở nhà hả?"
"Ừm, vừa đến." Miêu Miêu kẹp điện thoại giữa tai và bả vai của mình, trả lời
anh ta.
"Bắt đầu nấu cơm rồi sao?"
"Mấy giờ về thế?"
Hai người đồng thời mở miệng, khi nghe được lời nói của đối phương thì đều
sửng sốt.
Rồi sau đó mỗi người đều cười.
Thẩm Xuân Hàng: "Bên tôi còn khoảng một tiếng nữa mới kết thúc."
"Đang họp sao?" Cô nghe thấy microphone của bên kia có tiếng nói chuyện.
"Ừ, có một hội thảo."
Miêu Miêu nhướng mày, rửa sạch tay, lau khô, sau đó cầm điện thoại vào trong
tay, lắc lắc cái cổ hơi mỏi: "Sau khi họp xong mà các anh không cùng nhau ăn
một bữa cơm, hay tụ tập linh tinh gì đó à?"
"Bọn họ đi, còn tôi trở về."
"?"
"Những thứ bên ngoài có ngon như em làm đâu?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.