Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Thẩm Xuân Hàng á khẩu không trả lời được.
Tình cảm của anh đối với Miêu Miêu là cái trước, quyết tâm đối phó Thẩm
Loan là vế sau.
Rốt cuộc thì tình cảm đó không có ảnh hưởng tới lựa chọn của anh ta.
Chẳng sợ trước đây Thẩm Xuân Hàng đã có dự cảm rằng có lẽ bởi vì chuyện
này mà Miêu Miêu có thể sẽ sinh ra ngăn cách với anh, thậm chí hoàn toàn trở
mặt.
"Cho nên, chúng ta đều giống nhau," Miêu Miêu ngước mắt: "Đạo lí chuyện
mình không muốn thì đừng bắt người khác làm, anh hiểu hơn tôi nhiều."
Người đàn ông không còn lời nào để nói.
Chỉ có thể đứng ở tại chỗ, nhìn cô ấy càng lúc càng xa, không mặt mũi nào mở
miệng, càng không có tư cách giữ lại.
Anh ta, không xứng.
Lúc đầu Miêu Miêu đi bình thường, bước mỗi một bước đều thản nhiên bình
tĩnh, nhưng ngay khi thoát khỏi tầm mắt của người đàn ông, liền bắt đầu chạy
chậm.
Tốc độ càng lúc càng nhanh, nước mắt ngược gió, rơi khắp mặt.
Thậm chí không cần nhìn vào gương, cô ấy cũng có thể tưởng tượng giờ phút
này mình thảm hại thế nào.
Khoảnh khắc trước còn thờ ơ và dứt khoát, trong giây sau toàn bộ biến thành sự
đau xót và yếu đuối bất lực.
"Hiệu trưởng Thẩm" trong cảm nhận của cô ấy là một người chính trực khiêm
tốn, quang minh lỗi lạc, sẽ không lợi dụng phụ nữ, càng sẽ không đuổi tận giết
tuyệt, tức muốn hộc máu.
Nhưng hiện thực lại cho cô ấy một cái tát vang dội.
Miêu Miêu lúc này mới nhận ra được, anh ta không phải thần, cũng hoàn toàn
không thanh cao, thậm chí sự thẳng thắn và chân thành của người thường cũng
khó làm được.
Một góc nào đó trong lòng không tiếng động sụp xuống – giấc mộng vỡ thành
từng mảnh, ảo tưởng nghiền thành bã.
Hóa ra từ đầu đến cuối, đều là cô ấy một bên tình nguyện mà điểm tô cho đẹp,
vẽ lên những điều viển vông không thực tế.
"Sai rồi... Mười phần sai... Từ lúc bắt đầu đã vô cùng sai rồi..."
Người đến người đi đầu đường, người đi đường vai sát vai.
Ánh mặt trời nóng bức chiếu xuống mặt đất tỏa sáng như nụ cười tràn đầy trên
mặt mọi người.
Một người phụ nữ trẻ tuổi lẫn trong đám đông đó lại rơi nước mắt đầy mặt, từ
trong ra ngoài tỏa ra sự bi thương không hòa hợp cùng sự rộn ràng náo nhiệt
xung quanh.
Cuối cùng--
Miêu Miêu đi đã mệt, cũng khóc đã đủ rồi, đứng ở ven đường muốn gọi taxi về
nhà.
Hai phút sau, một chiếc Honda màu đen ngừng ở trước mặt, cửa sổ xe hạ xuống,
lộ ra khuôn mặt dịu dàng của Lý Phục.
Không biết từ khi nào, anh ta lại đeo chiếc kính vàng lên.
"Lên xe, đưa cô trở về."
Miêu Miêu theo bản năng lắc đầu: "Tôi gọi xe là được..."
Lý Phục liếc mắt nhìn hốc mắt đỏ bừng của cô, rõ ràng đã khóc, cũng không hỏi
nguyên nhân, chỉ nói: "Đồ của cô còn ở trên xe tôi."
Lúc này Miêu Miêu mới nhớ tới, lúc hai người thu dọn xong đồ đạc, Lý Phục
chủ động cầm giúp cô lấy, lúc đang đợi thang máy, cô nửa đùa nửa thật nói câu
muốn đi nhờ xe của anh ta.
Không nghĩ tới, người này thật sự nghe theo...
"Nhanh lên, nơi này không cho dừng xe."
"... Ồ! Vậy làm phiền anh." Cô kéo cửa xe chỗ ghế phụ ra, ngồi vào.
Lý Phục vốn không phải là người nói nhiều, vẻ mặt Miêu Miêu lại mệt mỏi,
không muốn nói chuyện.
Vì thế cả quãng đường cũng không nói chuyện, tới tận khi chiếc Honda màu
đen chạy vào tiểu khu.
Lý Phục: "Tới rồi."
Miêu Miêu giật mình tỉnh táo lại: "Cảm ơn..."
"Từ từ."
"?"
Lý Phục xuống xe, mở cốp xe ra: "Không định lấy đồ sao?"
Miêu Miêu xin lỗi mà cong khóe miệng, nghĩ đến trạng thái hiện tại của mình
nếu cười rộ lên có thể còn khó coi hơn so với khóc, bèn nhanh chóng kìm lại độ
cong khóe miệng: "Thực xin lỗi, hôm nay cũng không biết bị làm sao nữa, cả
người không tập trung..."
"Muốn tôi giúp dọn lên không?"
"Không cần, tự tôi có thể làm được."
"Được." Lý Phục đưa cho cô: "Cũng không phải nặng lắm."
"Ừ, cảm ơn anh đã đưa tôi trở về."
"Chuyện nhỏ không tốn sức gì."
Sau khi Lý Phục lái xe đi, Miêu Miêu xoay người lên tầng.
Vừa bước vào cửa, hai chân nhũn ra, suýt nữa quỳ xuống, cũng may cô kịp thời
nắm lấy then cửa mới miễn cưỡng đứng vững, đồ vật lại bùm bùm rớt đầy đất.
Cuối cùng Miêu Miêu không nhịn được, ngồi xổm trên mặt đất, gào khóc.
Ngày hôm sau, cô không ra khỏi cửa.
Ngày hôm sau nữa kéo hành lý đi sân bay, ngồi trên chuyến bay bay đi đến tỉnh
Hải.
Khoảnh khắc máy bay cất cánh, đáy lòng cô ấy đã bằng phẳng như gương.
Muộn phiền tạm vứt bỏ, cuộc hành trình bắt đầu.
...
Lúc Thẩm Loan nhận được tin nhắn xin nghỉ của Miêu Miêu, cô đang ăn bữa
sáng.
Nhà ăn to như vậy, cũng chỉ có cô và Sở Ngộ Giang, không người nói chuyện,
chỉ có thể ngẫu nhiên nghe thấy tiếng động va chạm của bát đũa.
Trả lời hai chữ "phê chuẩn" xong, cô để điện thoại sang một bên.
Bất ngờ hỏi: "Khi nào Quyền Hãn Đình trở về?"
Vẻ mặt Sở Ngộ Giang căng thẳng, da đầu tê dại: "Chắc là... nhanh thôi."
"Thời gian cụ thể."
"... Tôi không biết."
Ban đêm ba ngày trước, sau khi Quyền Hãn Đình nhận được một cuộc gọi, vội
vàng bước lên phi cơ trực thăng.
Thẩm Loan căn bản còn chưa kịp hỏi thì người đã đi rồi.
Lúc sau điện thoại không liên lạc được, tin nhắn cũng không nhắn lại, chuyện
này trước đây chưa bao giờ có.
Hỏi Sở Ngộ Giang, anh ta cũng không rõ lắm, nhắc đi nhắc lại cũng chỉ có câu
kia: "Gia đang ở Chiêm Ngao, hẳn là có việc gấp cần xử lý."
Hỏi xem ai gọi điện thoại tới, cuối cùng có việc gấp gì, anh ta một mực lắc đầu,
tỏ vẻ không biết.
Thẩm Loan buông chiếc đũa, hai tròng mắt đen nhánh mang theo vài phần thăm
dò kỹ lưỡng: "Không biết thật, hay là giả vờ không biết?"
Vẻ mặt Sở Ngộ Giang không thay đổi: "Cô suy nghĩ nhiều rồi."
Người phụ nữ nhíu mày, thật lâu sau: "... Chỉ hy vọng như thế."
Vào lúc anh ta sắp thở phảo, Thẩm Loan lại lần nữa cất tiếng: "Tốt nhất không
nên để tôi phát hiện các người có việc giấu giếm, nếu không..."
Câu nói kế tiếp, cô chưa nói xong, nhưng Sở Ngộ Giang lại cảm giác một luồng
lạnh lẽo từ lòng bàn chân lên ập lên đến sau cổ, lại dần dần lan tràn đến tứ chi.
Anh ta chỉ có thể, yên lặng vì gia cầu nguyện ba giây...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.