Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 798: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố - Chương 798



Bây giờ, Thẩm Xuân Giang qua đời, Thẩm Yên và ông cụ cũng lần lượt không

còn.

Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới, chỉ lấy bừa một chuyện ra cũng đã

đủ để ảnh hưởng tới cục diện chung.

Huống chi, ông cụ vẫn là linh hồn của Minh Đạt, qua đời thì còn dễ nói, nhưng

một khi liên quan đến việc giết người, giá cổ phiếu cũng không biết sẽ rung

chuyển thế nào.

Thẩm Xuân Hàng vừa tiếp quản công ty, tiền mặt cũng vì việc mua cổ phần mà

chảy vào túi Thẩm Loan.

Bây giờ anh ta không được xảy ra chút sóng gió nào, cũng không thể đánh cược

với bất cứ kết quả xấu nào có thể xảy ra.

Thẩm Loan cười: "Tôi cho rằng người dạy học như ngài sẽ là một dòng nước

trong, có được sự thanh cao và kiên trì nà người bình thường không có được,

nhưng sự thật lại chứng minh con người không có ngoại lệ, cho dù người lại cao

thượng bao nhiêu cũng có một mặt ích kỷ ti tiện."

"Cô châm chọc tôi, không sao." Người đàn ông không tức giận, giọng nói nhàn

nhạt: "Bởi vì, lời cô nói đều là sự thật. Con người đều có ham muốn cá nhân, tôi

cũng trốn không thoát."

"Nhưng có một điểm làm tôi cảm thấy chú tốt hơn những người khác."

"Điểm nào?"

"Đủ thẳng thắn."

"Nhưng sao tôi lại cảm thấy cô đang mắng tôi da mặt dày thế?"

Khóe miệng Thẩm Loan giật giật: "Hơn nữa hạ thấp được tư thái và sự kiêu

ngạo của mình."

Có một số người rất ti tiện, nhưng lại cố tình muốn người khác khen là cao

thượng, ví dụ như Thẩm Xuân Giang, hay Thẩm Tông Minh.

Còn có một số người, cũng ti tiện như thế, nhưng lại không che dấu loại xấu xí

này.

Khi bọn họ đứng dưới ánh mặt trời, không thể che giấu nữa cũng vẫn có thể

mỉm cười đối mặt với sự chỉ trỏ của bên người, ví dụ như Thẩm Xuân Hàng.

Từ lúc đoạt quyền đó, dã tâm và mục đích của anh ta đã rõ ra rồi, lúc này cũng

chẳng cần ngụy trang nữa.

Cũng chấp nhận lời chế nhạo và châm chọc của Thẩm Loan.

Cùng một cây nhưng lại cho ra hai loại dưa.

Thú vị đấy...

"Tôi coi như là lời khen nhé?"

Thẩm Loan hào phóng nói: "Tùy ngài."

"Vậy lễ truy điệu..."

"Ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ."

Nhìn xem có cái quỷ gì trong hồ lô, cũng muốn xem rốt cuộc muốn làm gì!

Mà Thẩm Xuân Hàng đã tham dự bao lâu rồi, vào vai nhân vật gì.

"...Cảm ơn."

Thẩm Loan nhướng mày: "Nếu không có chuyện khác, tôi cúp trước."

"Từ từ!"

"Còn vấn đề gì?"

Đầu bên kia im lặng một giây, dường như hơi thở cũng dừng lại, thật lâu sau:

"...Cô có biết Miêu Miêu ở đâu không?"

Thẩm Xuân Hàng đến nhà cô, đi chợ bán thức ăn cô ấy hay đi, nhưng cũng

không tìm được bóng dáng cô ấy.

Ôm cây đợi thỏ hai ngày, cũng không thấy cô ấy ra khỏi cửa.

"Không ở nhà, cũng không ở gần đây, vậy cô ấy đâu?"

"Chú tìm cô ấy làm gì?" Thẩm Loan giả ngu, bất động thanh sắc.

Đáng tiếc, vô dụng thôiNgười đàn ông này quá thông minh, nhẹ giọng cười: "Tôi không tin cô ấy

không nói cho cô biết."

Thẩm Loan: "..."

"Nếu cô biết thì xin hãy nói cho tôi."

"Sau đó thì sao? Đi tìm cô ấy à?"

Đầu bên kia rơi vào trầm mặc: "... Chỉ sợ cô ấy không muốn thấy tôi."

Thẩm Loan: "Chú biết là tốt rồi."

Trái tim vốn đang rỉ máu lại bị đâm một dao.

"Tôi chỉ lo lắng..."

"Lo lắng cái gì? Lo lắng cô ấy bi thương quá sao? Hay là luẩn quẩn trong

lòng?"

"..."

"Bằng sự hiểu biết của tôi với Miêu Miêu, có lẽ cô ấy sẽ đau lòng, nhưng lại

cũng không quá đâu, có thể sẽ suy nghĩ, nhưng sẽ không luẩn quẩn trong lòng,

đừng quá đánh giá cao bản thân nữa."

Dao thứ hai, thật sự tàn nhẫn, cũng thật sự đau đớn.

Thẩm Loan: "Tuy rằng tôi biết cô ấy ở đâu, nhưng rất xin lỗi, không thể nói cho

chú được."

Một dao cuối cùng, thanh máu Thẩm Xuân Hàng đã không còn.

Kết thúc cuộc trò chuyện, Thẩm Loan nghĩ nghĩ sau đó quyết định nói cho Miêu

Miêu.

Tin nhắn: Thẩm Xuân Hàng hỏi tung tích của cô, nhưng tôi chưa nói.

Rất nhanh đã nhận được hồi âm: Không cần nói cho anh ta đâu.

Thẩm Loan không quan tâm nữa, chuyện cảm tình ngoài hai người trong cuộc

ra, thì những người khác không có quyền lên tiếng.

Cô khoác áo khoác xuống lầu, chuẩn bị thăm dò Sở Ngộ Giang.

Cô có cảm giác có chuyện gì đó đang gạt mình.

Đáng tiếc đi một vòng cũng không tìm được người.

Trong lòng Thẩm Loan vốn bất an, giờ lại nặng nề hơn vài phần.

Giống như những những đám mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, lúc nào cũng có

thể mưa to tầm tã.

...

Buổi chiều, gió càng lúc càng lớn, bầu trời đã hoàn toàn tối đen.

Có tia chớp xuất hiện kèm theo đó là tiếng sấm, rất nhanh những giọt mưa đã

bắt đầu rơi xuống.

Thẩm Loan nhìn tấm kính vốn trong suốt nhưng dần dần bị nước mưa làm cho

mờ ảo, khoác lên đó một lớp sương mù mỏng, giữa mày nhíu lại, lại càng đứng

ngồi không yên.

Cùng thời gian, lúc sắp tới khu vực Chiếm Ngao, một con thuyền cỡ vừa đang

đẩy nhanh tốc độ.

"Nhanh nữa đi!" Lăng Vân gầm nhẹ, phía sau anh ta là một ám vệ đang linh

hoạt điều khiển con thuyền, mà phía trước anh ta có một người đàn ông đang

nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt tái nhợt đang nằm.

Tầm mắt Lăng Vân chưa từng rời khỏi người anh ta.

Trên boong tàu, nơi người đàn ông nằm có một vệt nước.

Nếu cẩn thận hơn một chút thì sẽ không khó nhận ra cả người anh ta ướt đẫm,

khẽ run lên, rõ ràng ánh mặt trời chói chang như vậy, nhưng người anh ta lại

giống như trong hầm băng, cả người đều tản ra khí lạnh.

"Quần áo lấy tới chứ?!"

"Tới đây—"

Lăng Vân ôm lấy, dùng tốc độ nhanh nhất để thay quần áo cho người đàn ông,

quần áo ướt ném sang một bên.

"Gia? Có nghe thấy tôi nói không?"

Quyền Hãn Đình dù chưa mở mắt, nhưng lông mi lại run lên hai cái.

Chứng tỏ anh còn ý thức — phát hiện này làm n hy vọng trong lòng Lăng Vân

lại dấy lên một lần nữa.

"Hiện tại chúng ta đang trở về, chờ đến lúc lên bờ thì lập tức có bác sĩ, cho nên,

xin ngài hãy chống đỡ, rất nhanh... rất nhanh sẽ đến thôi..."

Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của cậu ta cũng không khỏi mang theo vài

phần run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.