Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Hơi thở người đàn ông từ từ dồn dập, nhưng tiếng súng vẫn không dừng lại.
Theo thời gian trôi qua, thương vong cũng liên tục gia tăng.
Sở Ngộ Giang sắp xếp bao nhiêu người thì Thẩm Loan không rõ lắm, nhưng
thấy dáng vẻ tức giận của đối phương, hẳn là tạm thời không quá nguy hiểm.
Nhưng kết quả vẫn khó đoán trước được, để an toàn thì rời khỏi đây càng sớm
càng tốt.
Huống chi...
"Anh bị thương rồi." Thẩm Loan gầm nhẹ: "Mau buông ra, tôi nghĩ cách đưa
anh đi ra ngoài."
Thẩm Khiêm không những không buông lỏng, hai tay càng siết chặt, giống như
muốn khảm cô vào trong ngực, như vậy thì có thể dùng máu thịt của mình để
chặn lại tất cả mưa bom bão đạn, bảo vệ cô chu toàn.
"Anh có nghe thấy không thế?! Buông ra!"
"Ngoan một chút, đừng nói chuyện... anh... Sẽ không để em có việc gì..." Nói
chuyện đứt quãng, lúc mạnh lúc yếu.
Thẩm Loan cắn răng, dùng sức đẩy anh ta ra.
Quả nhiên, người đàn ông đã không còn bao nhiêu sức lực, dễ dàng bị cô đẩy
ngã.
Kéo trở lại, Thẩm Loan cầm tay anh ta quàng qua trên vai mình: "Còn đi được
không?"
"Bây giờ đi ra ngoài sẽ bị phát hiện."
"Vậy cũng phải đánh cược một phen, nếu không ngồi đây chờ chết sao?"
Người đàn ông im lặng.
Thẩm Loan: "Chúng ta đi lẫn vào trong trong mọi người, mấy người đó đều
mặc màu đen, hơn nữa ánh sáng yếu ớt cộng với hiện trường hỗn loạn, hẳn là
không dễ khiến người ta chú ý."
Nói xong đỡ Thẩm Khiêm đứng lên:"Cố gắng lên, tôi đưa anh ra ngoài thì sẽ an
toàn."
"...Được."
"Cúi đầu xuống."
Thẩm Khiêm đều nghe theo cô.
Hai người nhanh chóng lẫn vào đám người đang điên cuồng chạy trốn, tiếng
thét chói tai và tiếng khóc tựa như muốn chọc phá màng tai.
Mười bước.
Sáu bước.
...
Lúc còn ba bước cuối cùng là có thể ra khỏi cửa chính, không biết ai đột nhiên
hô lên: "Đây này! Thẩm Loan ở chỗ này! Đừng giết! Người các người muốn tìm
ở chỗ này!"
"Nhanh lên-" Thẩm Khiêm không biết lấy sức lực từ đâu ra, ôm lấy bả vai Thẩm
Loan chạy như điên về phía trước.
Trước khi viên đạn của đối phương lướt qua, chạy xong ba bước cuối cùng rời
khỏi cửa chính..
Lên xe ngồi ổn định, Thẩm Loan khởi động động cơ phóng xe đi thật nhanh.
Thẩm Khiêm: "Đi về trung tâm thành phố đi, nơi đó người nhiều, bọn họ không
dám đuổi theo."
Thẩm Loan cũng nghĩ như vậy, nhanh chóng xoay tay lái, giẫm thẳng chân ga
đến mức cao nhất.
Cùng lúc đó, cô gọi vào di động của Sở Ngộ Giang—
"Đã xảy ra chuyện! Một nhóm sát thủ mang theo vũ khí xuất hiện trong lễ truy
điệu, đang đánh nhau với người của chúng ta."
Giọng nói đầu bên kia căng thẳng: "Hiện tại cô đang ở đâu? Có xảy ra chuyện
gì không?"
"Mới lên xe, đi đến trung tâm thành phố."
"Cô chú ý an toàn, tôi lập tức phái người đi cứu viện!"
"Được."
Kết thúc cuộc trò chuyện, trái tim đang đạp rất mạnh của Thẩm Loan mới từ từ
bình tĩnh lại.
Giây tiếp theo, ánh mắt thoáng nhìn thấy vết máu đỏ tươi trên ghế phụ, tim lại
căng lên lần nữa.
Chỉ thấy phái sau lưng người đàn ông đầy vết máu loang lổ, thậm chí còn chảy
xuống theo ghế da, một giọt rồi lại một giọt, tụ lại thành một vũng chói mắt đỏ
tươi.
"Thẩm Khiêm?!"
Hai mắt người đàn ông nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch.
"Anh tỉnh tỉnh lại —"
Két!!!
Thẩm Loan dẫm phanh lại dừng xe sang lề đường, duỗi tay lắc lắc anh: "Tỉnh
tỉnh lại đi! Có nghe thấy tôi đang nói không?"
Rút tay lại, lòng bàn tay ướt đẫm, tất cả đều là máu tươi.
Anh ta mặc áo sơ mi màu đen, vết máu phía trên căn bản không thấy rõ, nhưng
chỉ cần sờ một cái thì sẽ phát hiện phía sau lưng tới gần bả vai dường như ướt
đến mức có thể vắt ra nước.
Tất cả đều là máu!
Gần đây lại không có bệnh viện, nếu tiếp tục như vậy thì căn bản không được.
Lễ truy điệu được tổ chức ở gần nghĩa trang vùng ngoại ô, vốn để tiện sau khi
kết thúc có thể trực tiếp hạ táng tro cốt, hiện giờ lại trở thành điểm trí mạng.
Trên hướng dẫn cho thấy nơi này cách bệnh viện gần nhất cũng phải mất một
tiếng đi xe, Thẩm Khiêm căn bản không chờ nổi.
Có lẽ tiếng gọi của cô có hiệu quả, mí mắt rũ xuống của người đàn ông gian nan
nâng lên, lại dường như bị sương mù che khuất, không tìm thấy tiêu điểm.
"Loan..."
"Anh cố gắng lên!" Cô gái cắn răng: "Tôi hiện tại sẽ lái xe đến sơn trang, nơi đó
có thuốc sơ cứu và kim cầm máu."
"Không được..." Từ kẽ răng phát ra hai chữ, dường như đã dùng hết tất cả sức
lực của anh ta.
Từ nơi này đến sơn trang chỉ có một con đường, mà nhất định phải đi qua nơi tổ
chức lễ truy điệu!
Nếu như lúc này đi qua chính là chui đầu vào lưới, đi vào đường chết.
Nhưng Thẩm Loan đã quyết định, nhanh chóng quay đầu, nhấn mạnh ga.
Bên môi người đàn ông nở một nụ cười khổ, đáy mắt mơ hồ lập loè tia sáng:
"Đáng giá... không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.