Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Ánh mắt Thẩm Xuân Hàng sâu thẳm, đột nhiên nói: "Cháu hận nhà họ Thẩm."
Đây là một câu trần thuật.
Thẩm Loan đứng im tại chỗ, khuôn mặt không thay đổi cảm xúc.
Không thừa nhận cũng không phủ nhận.
"Vì vậy nên cháu muốn hủy hoại Minh Đạt." Dừng một lát, anh ta lại nói tiếp:
"Ít nhất cháu cũng đã từng mưu tính như vậy."
Không thể phủ nhận rằng, Thẩm Xuân Hàng là một kẻ rất thông minh, ít ra thì
anh ta cũng thông minh hơn Thẩm Xuân Giang.
"Chuyện quá khứ, những gì đã qua không quan trọng, buông bỏ quá khứ, bước
về phía trước mới là thực tế."
"Ha... " Người đàn ông cười chán nản: "Cứ theo xu hướng phát triển kế tiếp,
cháu cảm thấy Minh Đạt còn có tương lai không?"
Gương mặt của Thẩm Loan bỗng trầm xuống: "Làm sao, chú muốn nhận thua
à? Nếu đúng là như vậy thì tôi khinh chú."
"Thắng hay thua thì có gì mà phải sợ? Sợ nhất chính là chờ đợi."
Đặc biệt là, trong khoảng thời gian chờ đợi ấy, nơm nớp lo sợ, như người bước
trên dây, không thể biết giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, sống hay là chết.
Thẩm Loan nhíu mày, trong ánh mắt cô lóe lên cảm xúc phức tạp.
Vị trí Tổng giám đốc mà Thẩm Xuân Hàng phí bao nhiêu công sức mới đoạt
được, nếu như nói anh ta tham lam, Thẩm Loan không tin.
Bởi vì nếu như Thẩm Xuân Hàng đã có ý định này, thì đã nhân lúc ông cụ còn
tại chức đã bước lên vị trí trung tâm quyền lực của Minh Đạt từ lâu, dù sao thì
Thẩm Tông Minh vẫn rất chiều anh ta.
Nhưng Thẩm Xuân Hàng không hề làm như vậy, anh ta chỉ trông coi học viện
Khởi Hàng, quan tâm những hạng mục nghiên cứu của anh ta, bỏ hết công sức
vào việc giáo dục và dạy học.
Nhưng tại sao một người không quan tâm đến thương trường như anh ta lại đột
nhiên ra tay tranh đoạt, thậm chí không ngại mà trở mặt với Thẩm Loan, không
màng tình nghĩa chú cháu, người thân?
Câu hỏi này, e là ngay cả chính bản thân Thẩm Xuân Hàng cũng không thể trả
lời được.
Là do nghe Dương Lam xúi giục sao?
Là do cảnh giác với Thẩm Loan?
Hay là do nhà họ Thẩm liên tiếp xảy ra chuyện mà cảm thấy không yên lòng và
có cảm giác nguy cơ sắp xảy ra?
Tóm lại, anh ta đã làm như vậy, còn bởi vì thế mà tranh cãi kịch liệt với Miêu
Miêu.
Nhưng kết quả nhận lại chỉ là một cái cục diện rối rắm, chuyện này giống như
bỏ một đống tiền ra mua về chỉ là một đống sắt vụn, cái giá để đánh đổi và tiền
lời thu về còn kém xa.
Hơn nữa Thẩm Xuân Hàng chỉ là phái học thuật danh xứng với thực, mặc dù
đều từng học qua các lĩnh vực như đầu tư tài chính, quản trị kinh doanh, nhưng
rốt cục cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn sách vở, nói khó nghe chính là lý thuyết
suông, cuối cùng cũng không có kinh nghiệm thực chiến.
Cho nên sự việc giá cổ phiếu rung chuyển lần này mới có thể khiến cho anh ta
sứt đầu mẻ trán.
Thẩm Loan bỗng nhiên có chút thương hại anh ta, từ bỏ cuộc sống tự do, từ bỏ
tình yêu, chỉ để đổi lấy khổ cực sao?
Nghĩ kỹ cũng không thể kiềm lòng được mà đau lòng thay cho Thẩm Xuân
Hàng.
Nhưng mà đi sai một bước, thì sau đó càng sai, đến khi không thể quay đầu lại
được nữa, vậy thì chỉ có thể ảo não bước tiếp.
Thời gian qua lâu, có lẻ chính anh ta cũng đã quên lí do xuất phát ban đầu.
"... Tôi hối hận rồi."
Căn phòng yên tĩnh, giọng nói của người đàn ông thều thào trầm thấp, lộ ra vẻ
bất đắc dĩ, lại giống như có cả nỗi chua xót bao hàm trong đó.
Mùi vị đó e rằng chỉ có Thẩm Xuân Hàng mới hiểu hết được.
Thẩm Loan thẳng thắn: "Chuyện đã đến nước này, có hối hận cũng vô dụng."
Cô giống như một thẩm phán lạnh lùng, tàn nhẫn chọc phá điểm yếu mà người
đàn ông lộ ra trong lúc sơ hở, phơi bày hiện thực từng chút một ra trước mặt
người đàn ông: "Có vài thứ, không phải chú muốn là có thể muốn, không cần
thì có thể vứt."
Ví dụ như cái ghế chủ tịch của Minh Đạt này, nếu đã ngồi lên trên rồi, thì không
thể dễ dàng bước xuống được.
Thẩm Xuân Hàng từ từ ngước mắt lên: "Cháu nói đúng, ủ rũ chán nản cũng
không thể giải quyết được vấn đề."
Cô nhướng mày, bình tĩnh chờ đợi vế sau.
"Nếu như cháu nắm rõ chi thứ đứng sau lưng Thẩm Phi, vậy chắc cũng biết bọn
họ đã bắt đầu ra tay với Minh Đạt hay chưa phải không?"
Thẩm Loan cũng không giấu giếm, hào phóng nói ra: "Chưa có."
"Vậy nên bây giờ giá cổ phiếu của Minh Đạt sụt giảm chỉ là do nhà họ Thẩm
gặp phải biến cố sao?"
Thẩm Loan nói: "Có thể nói là như vậy." Nhưng tương lai sẽ như thế nào, thì
khó mà đoán trước được, dù sao thì đối phương cũng là một con chó điên.
Thẩm Xuân Hàng hỏi tiếp: "Có cách nào kéo giá cổ phiếu lên trong một thời
gian ngắn không?"
"Phương diện này chú hẳn là giỏi hơn tôi mới đúng." Thẩm Loan không khỏi
nhướng mày.
Có bệnh mới vái tứ phương sao?
Cô tin rằng với đầu óc và sự bình tĩnh của Thẩm Xuân Giang, mặc dù có hơi
mất bình tĩnh trong giây lát, cũng không đến mức phải hỏi cô câu hỏi đơn giản
như này.
Người đàn ông cười tự giễu: "Tôi từng xem thường câu "thư sinh là vô dụng
nhất", bây giờ lại cảm thấy trí tuệ của người đi trước thật rộng lớn, từng câu từng
chữ như châu như ngọc."
Thẩm Loan không tỏ ý kiến, ngẫm nghĩ, kéo ghế ra ngồi xuống: "Nói cách giải
quyết của chú trước đi."
Thẩm Xuân Hàng dừng một chút, thấy cô đúng thật là muốn hỗ trợ giải quyết
vấn đề, cũng lấy lại tinh thần —
"Muốn tăng giá cổ phiếu lên trong một khoảng thời gian ngắn, có hai cách đơn
giản. Thứ nhất, đổ vào một lượng tài chính khổng lồ, rót vào sức sống mới,
nhưng "lượng tài chính khổng lồ" này là bao nhiêu thì không thể ước lượng
được, chỉ dựa vào một hai người vung tiền thì cũng chỉ như muối bỏ bể, sẽ
không có bất cứ sự thay đổi gì."
"Cách thứ hai, công bố hợp nhất, tổ chức lại cơ cấu. Không nói đến chuyện
Minh Đạt vốn dĩ không có ý định và kế hoạch hợp nhất trấn chỉnh lại tổ chức,
cho dù có cũng không có khả năng thực hiện trong một khoảng thời gian ngắn."
"Ngoài hai cách này ra, tôi không nghĩ ra còn có cách nào khác."
Thẩm Xuân Hàng nói đến hai điểm này, Thẩm Loan đã sớm suy sét, nhưng rất
nhanh cô liền nhận thấy cả hai đều không có tính khả thi.
"Còn một cách nữa." Sau khoảng thời gian im lặng dài dằng dặc, Thẩm Loan
bỗng nhiên lên tiếng.
Vẻ mặt Thẩm Xuân Giang chấn động: "Cách gì?"
"Đợi."
"?"
"Khi không có sự can thiệp của các tác nhân bên ngoài, khói lửa dần giảm đi,
bây giờ xu thế của giá cổ phiếu cơ bản đang rất đúng với quy luật của thị
trường, hình thành một hệ thống tuần hoàn ổn định, chỉ có chờ cơn phong ba
bão táp của nhà họ Thẩm dần dần giảm xuống mới có thể tiếp tục lấy lại niềm
tin của những nhà đầu tư."
Thẩm Loan cong môi, tiếp tục nói: "Phải biết rằng, trong lúc chú sốt ruột, người
chơi cổ phiếu cũng đang quan sát, nếu như chú đủ bình tĩnh, thì bọn họ cũng sẽ
không kinh hoảng quá mức."
Quá trình có lẽ sẽ rất nhanh, nhưng cũng có thể chậm chạp từ từ, cái này thì yêu
cầu Thẩm Xuân Hàng phải vững vàng!
"Nỗi sợ lớn nhất của chú là chờ đợi, nhưng khi ta chờ đợi thì có thể sáng tạo ra
vô vàn khả năng, thậm chí có thể biến đường cùng thành đường sống."
...
Bước ra khỏi nhà hàng, Thẩm Xuân Hàng không lái xe, mà đi bộ dọc theo con
phố, ánh mắt dường như đang suy tư về điều gì đó.
Thẩm Loan đã nói rõ ràng mọi chuyện, anh ta cũng biết nên làm như thế nào.
Nhưng trong đó lại không phải chỉ cần một mình anh ta là có thể phối hợp theo,
ví dụ như áp lực của phía hội đồng quản trị, lại ví dụ như nhân viên trong công
ty lo sợ, người trước phải trấn an như thế nào, người sau phải duy trì ổn định ra
sao, đều là những điều yêu cầu anh ta cần phải suy xét kỹ lưỡng.
Không chỉ đơn giản phải vững vàng, mà còn cần phải chịu được ấm ức.
Lý thuyết nói cho anh ta biết chức vụ và quyền hạn của hội đồng quản trị,
nhưng lại không nói cho anh ta phải giao tiếp trao đổi với đồng nghiệp như thế
nào.
Chẳng qua, cũng may đã có suy nghĩ giải quyết rõ ràng trong đầu rồi, mà không
cần phải cuống cuồng tìm tòi.
Thẩm Xuân Hàng chậm rãi thở phào một hơi.
Rõ ràng vừa nãy đã ăn no, nhưng anh vẫn cứ cảm thấy một cơn đau nhói trong
dạ dày.
Cái cảm giác đau nhói như có kim châm trong đó, anh ta đã trải qua rất nhiều
lần, nghiêm trong hơn lần này không phải không có, nhưng hôm nay anh ta
bỗng cảm thấy nó thật xa lạ, theo đó là cảm xúc luống cuống và thẫn thờ.
Trước đây, Miêu Miêu thường xuyên làm mấy món canh bổ làm ấm dạ dày,
khuyên anh ăn đủ các kiểu, bên ngoài Thẩm Xuân Hàng tỏ vẻ không tình
nguyện nhưng thật ra lại âm thầm ngọt ngào trong lòng.
Anh ta thậm chí còn làm trái lại, ngại đông ngai tây, chỉ vì muốn xem cô giả vờ
tức giận lườm nguýt anh.
Làm mãi không biết chán, trở thành bí mật nhỏ bé của riêng mình anh ta.
Cô ấy nghĩ là anh không thích ăn, thì càng thêm chăm sóc, cố gắng thỏa mãn
yêu cầu của anh về mùi vị.
Thẩm Xuân Hàng vừa ngọt ngào lại vừa áy náy.
Không biết đã bao lâu không tái phát, mà cảm giác đau đớn này dưới sự chăm
sóc che chở của cô ấy, cũng dần dần phai nhạt trong trí nhớ của anh ta, thậm chí
anh ta cũng đã quên mất.
Nhưng hôm nay cơn đau lại tìm đến anh ta, Thẩm Xuân Hàng mới giật mình
nhận ra, hóa ra anh ta vẫn là chính mình, không có gì thay đổi, vẫn cô đơn lẻ loi
như cũ.
Đã từng là người bầu bạn, những hình ảnh vui đùa, nụ cười đó, ấm áp đó, tất cả
đều hóa thành những con dao nhỏ sắc bén, từng cái một đâm sâu vào trái tim
anh ta.
Thẩm Xuân Hàng rốt cuộc cũng không thể lừa dối bản thân được nữa —
Cô ấy đi rồi, rời xa cuộc sống của anh ta, đi đến một nơi không thể nào tiếp xúc
được nữa, có lẽ cả đời này bọn họ sẽ không có cơ hội gặp lại nhau nữa.
Bởi vì, cô ấy đã từng nói, cô ấy hận anh ta!
Nếu chưa từng có được, có lẽ Thẩm Xuân Hàng có thể thản nhiên xóa đi, dùng
lý trí và sự trấn tĩnh của anh ta ngụy trang bản thân thành không có chuyện gì
xảy ra, đáng tiếc là anh ta đã từng nắm giữ rồi chính tay anh ta đánh mất nó.
Từng nếm thử mật ngọt sao có thể chịu được vị đắng cay?
Miêu Miêu dứt khoát ra đi, để lại một mình anh ta trong ngục tù tự vẽ.
Dựa vào đâu chứ?
Trong lòng Thẩm Xuân Hàng bỗng dưng cảm thấy một cơn thịnh nộ khó có thể
đè xuống, giống như một ngọn đuốc thiêu cháy cơ thể, dường như ngay giây
sau thôi sẽ thiêu cháy anh ta thành tro tàn, hóa thành khói bay.
Anh ta lấy di động ra, lần này không hề do dự một chút nào, ấn gọi số điện thoại
kia.
Sau một loạt tiếng tít tít dài —
"Alo?"
"Là anh, Thẩm Xuân Hàng." Giọng nói lạnh ngắc, giường như mang theo cả vẻ
khó chịu.
Đầu dây bên kia hơi sững lại: "Thầy có chuyện gì sao?"
Lại là giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào, khác hẳn một trời một vực
so với giọng nói luôn có sự ngưỡng mộ trước đây, tất nhiên ngay cả sự vui
sướng và quan tâm cũng không hề có, giống như... quan hệ của hai người bọn
họ chỉ như người dưng nước lã.
Ngay cả một câu hỏi thăm cũng không nói.
Anh ta thì oán trách, mà cô ấy chỉ còn lại cố tình xa cách
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.