Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
"... Xin lỗi, vừa rồi tôi đang xem lại thời gian cụ thể."
Thẩm Loan nhẹ ừ một tiếng, tiếp tục chờ đợi.
Đầu bên kia báo một ngày cụ thể.
"Hai tháng trước?"
"Đúng vậy."
Lông mày Thẩm Loan nhíu chặt.
Nếu cô nhớ không lầm thì hai tháng trước đúng là lúc Thẩm Xuân Giang tung
tin tức bị ung thư với ý đồ lợi dụng dư luận để ép cô hiến gan.
Sau đó Thẩm Loan trao đổi điều kiện là chuyển nhượng cổ phần để trở thành cổ
đông lớn nhất.
Trong mắt mọi người, có lẽ nghĩ cô dùng nội tạng để đổi lấy, dùng sinh mạng để
làm tiền đặt cược.
Thẩm Khiêm cũng cho rằng như vậy, hơn nữa nhiều lần khuyên bảo muốn cô
bỏ ý nghĩ này đi.
Thẩm Loan nhịn không được nghĩ lại, lúc ấy cô đáp trả lại anh ta thế nào?
Bên ngoài thì đồng ý, còn sau lưng lại là ký thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần
với Thẩm Xuân Giang.
Đến khi Thẩm Khiêm biết thì mọi thứ sớm đã ổn thỏa.
Thẩm Loan đã quên mất lúc ấy anh ta nói gì, nhưng trong thâm tâm vẫn nhớ rõ
người đàn ông đó vừa tức giận vừa thất vọng, trong ánh mắt lo lắng có thêm
chút đau lòng.
Vậy nên lúc đó anh ta mới lập di chúc sao?
Vì sao?
Thẩm Loan nghĩ mãi nhưng vẫn không hiểu vì sao.
Cô hỏi luật sư: "Vừa rồi anh nói là phần di chúc này có liên quan đến tôi, vậy
tôi có thể biết nội dung cụ thể không?"
"Đương nhiên có thể. Nhưng mà dựa theo quy trình chính thức, tôi cần xác nhận
đó là cô rồi mới có thể báo cáo nội dung cụ thể."
...
Văn phòng luật Đàm Chính.
Lúc Thẩm Loan đến, có một người đàn ông trung niên bụng phệ đã chờ trước
cửa.
Nhìn thấy cô thì trước mắt sáng ngời, sau đó mỉm cười tiếp đón: "Cô Thẩm, tôi
là Đàm Chính, lúc trước chúng ta đã gọi điện thoại rồi."
"Chào ông."
"Mời vào bên trong." Ông ta nghiêng người nhường đường, thái độ cung kính
nhưng cũng không khéo đưa đẩy.
Thẩm Loan hơi gật đầu, không hề chối từ.
Hai vệ sĩ phía sau cũng đi vào cùng cô.
Đàm Chính dẫn cô vào một phòng họp nhỏ: "Cô Thẩm, mời ngồi."
Sau đó chính ông ta cũng ngồi xuống, mở túi công văn ra, lấy ra một bịch giấy
đã được niêm phong từ bên trong, sau đó mở ra trước mặt Thẩm Loan.
Nội dung di chúc rất đơn giản, bởi vì người được lợi chỉ có một mình Thẩm
Loan.
Cho dù tài sản hay là công ty căn bản đều không cần tiến hành tách ra, toàn bộ
trực tiếp để lại cho cô.
Thật ra Thẩm Loan cũng đã đoán trước được kết quả này.
Di chúc, nói cho cùng chính là tiến hành chia chát tài sản của mình, lúc trước
nếu nói có liên quan đến cô, vậy thì nhất định cũng móc nối với tiền bạc.
Chỉ là cô không ngờ Thẩm Khiêm lại để lại cho tất cả mọi thứ cho cô.
Vậy Dương Lam và Thẩm Như để ở đâu?
Một người là mẹ ruột anh ta, một người là em gái ruột.
"...Trên đây chính là tất cả nội dung trong bản di chúc của ngài Thẩm, ở đây có
hai phần tài liệu cần cô ký tên, một phần là bản thỏa thuận chuyển nhượng bất
động sản, còn một phần là giấy chuyển nhượng cổ phần bất động sản Thiên
Thủy."
Thẩm Loan nhìn người đàn ông đưa bút cho mình, nhưng cô không nhận.
Trong mắt luật sư Đàm hiện lên vẻ khó hiểu.
Thẩm Loan cũng không định giúp giải thích nghi ngờ với ông ta, lập tức đặt câu
hỏi: "Ông là luật sư riêng của anh ấy, vậy lúc trước khi lập bản di chúc này, hẳn
là ông cũng có mặt?"
Đàm Chính gật đầu.
Ông ta cần phải có mặt, nếu không thì sao di chúc có có hiệu lực được?
"Ngoài nội dung phía trên ra thì anh ấy còn nói gì nữa hay không?"
"Chuyện khác sao?"
Thẩm Loan nâng mắt, trực tiếp nhìn vào đáy mắt người đàn ông, mang theo vài
phần tìm tòi và bức bách: "Ví dụ như, vì sao lại lập bản di chúc này? Vì sao
phải để lại tất cả mọi thứ cho tôi?"
Dưới cái nhìn chăm chú như vậy, luật sư nhịn không được đổ mồ hôi lạnh.
Hít sâu, bình tĩnh lại, ông ta chậm rãi mở miệng: "Không dối gạt gì cô, lúc đó
khi nghe được ngài Thẩm muốn lập di chúc, đúng là tôi rất kinh ngạc. Tuổi cậu
ấy còn rất trẻ lại không bệnh tật đau ốm gì, từ góc độ bình thường thì tôi cũng
không biết vì sao cậu ấy lại gấp gáp muốn lập kế hoạch cho mình như vậy. Căn
cứ vào trách nhiệm, tôi cũng đã tiến hành xác nhận lần nữa nhưng cậu ấy vẫn
kiên trì."
Cánh môi Thẩm Loan nhấp nhẹ, cả người vốn đã không có độ ấm dường như lại
lạnh hơn.
Đàm Chính: "Cuối cùng sau khi thật sự không nhịn được nữa, tôi mới dò hỏi
nguyên nhân từ cậu ấy."
Ánh mắt cô gái căng thẳng, thì nghe được câu nói tiếp theo của người đàn ông
—
"Nhưng cậu ấy cũng không trả lời câu hỏi trực tiếp của tôi, chỉ nói một câu: Lo
trước khỏi hoạ."
Sớm đã định làm vậy...
Đây đúng là rất phù hợp với phong cách làm việc cẩn thận của Thẩm Khiêm.
Nhưng Thẩm Loan không tin anh ta sẽ làm việc này mà không có kỳ dấu hiệu
nào.
Nếu Thẩm Khiêm làm thế, vậy chứng tỏ anh ta đã dự cảm được chuyện gì đó
trước rồi!
Nhưng manh mối nào lại khiến anh ta có dự cảm như vậy, Thẩm Khiêm qua
đời, dù sao cũng không có dấu vết gì để tìm.
"Còn về phần vì sao ngài Thẩm lại để lại tất cả mọi thứ cho cô thì tôi không hỏi,
cậu ấy cũng không nói. Nhưng tôi tin, một người bình tĩnh lý trí như cậu ấy thì
cho dù làm gì cũng đều có lý do của mình."
"Còn về bất động sản Thiên Thủy này, có thể cảm thấy là cô có năng lực để
khiến nó tiếp tục sống sót, phát triển nhanh chóng; có lẽ là thù lao, cũng có thể
đơn thuần muốn bồi thường cho ngài. Đương nhiên, đây đều là suy đoán cá
nhân của tôi, không thể coi là thật."
Thẩm Loan không nói gì, nhìn hai bản hợp đồng trước mặt, ánh mắt thâm trầm,
không biết đang nghĩ gì.
Luật sư lại lần nữa cầm bút đưa tới trước mặt cô.
Lần này Thẩm Loan nhận lấy, hạ bút ký tên họ rồi đứng dậy rời đi.
Luật sư Đàm chỉ cảm thấy có một làn gió thơm từ bên cạnh thổi qua, sau đó
nâng mắt, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng đi xa của cô gái.
Ông ta thở dài thật mạnh.
Đột nhiên hơi hiểu ra vì sao Thẩm Khiêm lại đối xử đặc biệt với cô như vậy.
Thử hỏi, một cô gái xinh đẹp lạnh nhạt gần như vô tình như thế, thì có người
đàn ông nào mà không muốn chinh phục?
Đặc biệt, những thiên kiêu chi tử* chưa từng bị thất bại trong phương diện tình
cảm này.
Núi phủ tuyết càng cao, mới làm người tới càng nhiều...
Có một số người thành công trèo lên, mà có người lại... tan xương nát thịt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.