Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Cùng ngày, sân bay Ninh Thành, bên ngoài phòng chờ VIP cho hành khách của
máy bay tư nhân.
Lúc một nữ tiếp viên hàng không đẩy xe đẩy đi ngang qua đây lần thứ ba, cũng
giả bộ lơ đãng nhìn vào bên trong, lực chú ý của hai vệ sĩ áo đen rốt cuộc cũng
rơi xuống trên người cô ta.
"Cô-" Người bên trái tiến lên, bộ vest đen cũng không che được cơ bắp cuồn
cuộn của anh ta, trừng mắt, giọng nói hung dữ: "Nhìn cái gì mà nhìn?! Ở đây
không cho phép người không liên quan tùy ý đi lại, mau đi đi —"
Tiếp viên hàng không bị hét đến mức cả người run lên, miễn cưỡng mới duy trì
được mỉm cười, căng da đầu tiến lên: "Ngài, chào... Tôi là nhân viên hậu cần
của sân bay, chuyên phụ trách phòng nghỉ này, vì để cung cấp chất lượng phục
vụ tốt nhất..."
Giữa mày vệ sĩ nhíu lại: "Nói chuyện chính."
"Xin hỏi hành khách bên trong có cần gọi cơm không ạ?" Tiếp viên hàng không
lo lắng đến sắp khóc.
Trước kia không phải chưa từng gặp qua hành khách dẫn vệ sĩ theo, nhưng cũng
không hung dữ như vậy mà? Giống như người ở bên trong một giây sẽ bị tập
kích, lúc nào cũng có khả năng bị ám sát.
Trong không khí tràn ngập đề phòng và cảnh giác khiến người ta hít thở khó
khăn
Đến mức này sao?
Cũng không phải Hoàng Tử đi du ngoạn...
Hai vệ sĩ đối diện chớp mắt một cái, trao đổi ánh mắt cho nhau, trong đó có một
người dùng thân thể ngăn cô gái ở ngoài cửa, thuận tiện ngăn cản tầm mắt, mà
một người khác lại lập tức đẩy cửa đi vào, nếu không có gì bất ngờ xảy ra hẳn là
xin chỉ thị của người bên trong.
Lúc cửa bị đẩy ra, ánh mắt tiếp viên hàng không nhẹ nhàng lướt qua, nói cũng
khéo, từ góc độ của cô ta đúng lúc có thể xuyên qua kẹt cửa nhìn vào tình hình
bên trong, tuy rằng toàn bộ quá trình không đến hai giây, nhưng cũng không
phải là không có thu hoạch.
Chỉ thấy một mảng màu trắng xẹt qua, giống như góc áo được mở ra khi người
khác đi lại.
Nhìn chiều dài, hẳn là mấy thứ áo choàng linh tinh gì đó.
Cho nên, ai lại mặc áo dài thuần trắng như thế?
Phản ứng đầu tiên của tiếp viên hàng không là — bác sĩ!
Nhưng nghĩ lại lại cảm thấy không đúng, có ai ra ngoài mà mang theo bác sĩ?
Cho dù là nhân vật quan trọng, trang bị nhân viên y tế thì cũng mặc đồ bình
thường đi ra ngoài, cần gì phải mặc áo blouse trắng cố ý khiến người ta chú ý?
Trừ khi...
Nhân viên y tế này đang làm việc!
Hizzz!
Nói cách khác, đoàn người này có khả năng còn có người bệnh? Lúc nào cũng
cần bác sĩ chăm sóc, có lẽ bệnh tình cũng không lạc quan.
Có thể sử dụng máy bay tư nhân để chuyển viện, lại còn ở trong phòng cho
khách Vip, chuyện này cũng không phải chỉ cần có tiền là có thể làm được...
Tiếp viên hàng không lập tức cúi đầu, vì mình có can đảm nhìn trộm mà toát mồ
hôi hột.
Rất nhanh, vệ sĩ lúc nãy đi vào đã đi ra: "Một phần bò bít tết với salad rau."
"Vâng." Tiếp viên hàng không ngọt ngào cười, đẩy xe đẩy đi vào bên trong.
Vệ sĩ nhíu mày, duỗi tay cản cô ta lại: "Cô làm gì thế?!"
"Không phải khách VIP bên trong yêu cầu cơm sao?" Tiếp viên hàng không hét
cho sững sờ.
Mặt người đàn ông đồ đen không cảm xúc: "Đưa cho tôi, không cần cô đưa
đâu."
"...À, vâng, vậy chờ một lát." Nói xong, nhanh chóng cúi người lấy hai suất đồ
ăn bọc giấy thiếc từ xe ra.
Vệ sĩ nhận lấy: "Được rồi, mau đi đi."
Tiếp viên hàng không không dám ở lâu, càng không dám quay đầu nhìn thêm
nữa, dưới chân lao nhanh như gắn động cơ.
Lướt qua nhanh như chớp, nhưng trong đầu lại nhịn không được xẹt qua góc áo
màu trắng kia...
Cốc cốc—
"Vào đi."
Vệ sĩ đẩy cửa đi vào, cúi đầu, thái độ cung kính: "Thưa ngài, cơm của ngài."
Chỉ nghe một giọng nói nghiêm nghị vang lên: "Lấy lại đây."
Vệ sĩ càng thêm kính sợ, theo bản năng cúi thấp người hơn, hai tay dâng lên.
"Đi ra ngoài đi."
"Vâng." Trong lúc vệ sĩ xoay người, ánh mắt thoáng nhìn thấy tiên sinh đưa một
trong hai phần cơm cho người phụ nữ bên cạnh, giọng nói dịu dàng: "A Lam, là
salad em thích này."
"Em ăn không vô." Giọng nói người phụ nữ lạnh nhạt, chẳng thèm nhìn lấy một
cái.
Vệ sĩ không được sợ hãi trong lòng, chưa từng có người nào dám dùng giọng
điệu và thái độ này để nói chuyện với tiên sinh.
Cho dù là có, bây giờ cũng không biết đang chôn cất ở đâu rồi.
Nhưng điều người ra kinh ngạc đó là, tiên sinh luôn luôn uy nghiêm gần như vô
tình vậy mà lại không hề có dấu hiệu tức giận, ngược lại nhẹ giọng trấn an:
"Anh biết em đang lo lắng cho con trai, nhưng mà cũng không thể không quan
tâm cơ thể của mình được, sắp bay rồi, mà chuyến bay này tận ba tiếng đấy, em
ăn nhiều một chút..."
Vệ sĩ đã đi theo người đàn ông này rất nhiều năm đầu, nhưng đây vẫn là lần đầu
tiên thấy ông ta quan tâm đến một người phụ nữ như thế, thậm chí tới mức cưng
chiều.
Nếu không phải cưng chiều, thì có lẽ mấy chỗ nhỏ giống như Ninh Thành này,
chỉ sợ tiên sinh đời này cũng khinh thường đặt chân đến.
Nhưng cuối cùng ông ta vẫn tự mình tới, đủ để trọng lượng của người phụ nữ
này trong lòng ông ta không nhẹ.
Vệ sĩ nhịn không được muốn quay đầu lại nhìn thêm một cái, muốn xem người
phụ nữ này rốt cuộc quốc sắc thiên hương cỡ nào mà có thể khiến nhân vật lớn
như tiên sinh đây nghiêng ngả như vậy?
Đáng tiếc, anh ta cũng không có lá gan kia.
Trước khi kéo cửa ra ngoài, anh ta còn nghe thấy tiên sinh đang dỗ người phụ
nữ kia ăn cái này ăn cái kia, cứ từng tiếng "A Lam" ngọt xớt, thân mật và kiên
nhẫn chưa từng có.
Hizzzz...
Có khi chuyến này trở về, toàn bộ nhà họ Nghiêm đều sẽ thay đổi tất cả.
Dương Lam lại nhìn phần thức ăn đưa tới trước mặt mình, lông mày nhăn lại,
giọng điệu cũng trở nên không kiên nhẫn: "Tôi nói không muốn ăn!"
Hét xong thì thấy không khí cứng lại, yên tĩnh đến mức có chút đáng sợ.
Động tác của nhân viên y tế bên cạnh cũng không khỏi nhẹ nhàng hơn, mang
theo loại nơm nớp lo sợ.
Sợ vị kia bị tức giận nhưng lại không nỡ mắng chửi người phụ nữ của mình, nên
khó chịu giận chó đánh mèo lên người bọn họ.
Nghiêm Khác nhìn Dương Lam, trong tay vẫn còn cầm phần salad, mặt mày hơi
trầm xuống.
Tuy đã qua tuổi năm mươi, nhưng tóc người đàn ông vẫn đen dày, không có một
chút sương tuyết nào, đường cong rõ ràng sắc nét, đôi đồng tử đen nhánh sâu
thẳm thâm trầm, nhưng giữa trán có chút nếp nhăn, có thể thấy được thường
xuyên nhíu mày, nhưng cũng chẳng tổn hao gì đến vẻ anh tuấn và phong độ của
ông ta, ngược lại càng thêm uy nghiêm.
Sau khi Dương Lam hét lên câu kia thì hai tròng mắt rũ xuống, nhìn như luống
cuống, nhưng thật ra lại dùng để che dấu vẻ ảo não trong đó.
Khoảng thời gian này đắm chìm trong sự cưng chiều của ông ta, những ngày an
nhàn thoải mái quá lâu nên suýt nữa đã làm bà ta quên mất người đàn ông trước
mắt này từng là người nắm quyền của chi thứ nhà họ Nghiêm, là tứ đại gia tộc
của Kinh Bình, là thiên chi kiêu tử chân chính, quyền thế ngập trời, ăn đứt
Thẩm Xuân Giang gấp trăm lần.
"Xin lỗi..." Dương Lam rất rõ ràng thân phận bây giờ của mình, bà ta không còn
là phu nhân nhà họ Thẩm ở Ninh Thành nữa, mà chỉ là một người phụ nữ từng
ly hôn lại liên tiếp mất đi hai đứa con.
Bà ta lúc này tựa như lục bình trên mặt nước, gió thổi qua thì sẽ trôi đi.
Chỉ có nắm chặt lấy tim Nghiêm Khác thì mới có thể có hi vọng xoay người.
Nhưng người đàn ông như vậy, sao có thể muốn nắm là có thể nắm được chứ?
Hiện giờ chẳng qua bà ta chỉ cậy vào đoạn ký ức tiếc nuối của hai người, cùng
với trái tim đang ngo ngoe rục rịch muốn mà không được của người đàn ông.
Bởi vậy, Dương Lam không thể để ông ta đến quá gần, nếu không sẽ hạ giá;
cũng không thể quá xa, sẽ làm tổn thương lòng tự tôn của người đàn ông.
Nói đến cùng, vẫn là một khoảng cách đủ để người ta xao xuyến.
Làm sao để như gần như xa, làm thế nào để từ chối nhưng lại ra vẻ mời mọc,
mấy thứ này đều phải học.
Dương Lam đã từng ngồi vững vàng trên vị trí nữ chủ nhân của nhà họ Thẩm,
mặc dù Thẩm Xuân Giang đối với bà ta không nhiệt tình lắm, nên bà ta cũng
không đến mức phải học mấy thứ diễn xuất, kỹ xảo quyến rũ đàn ông của mấy
con yêu tinh tiểu tam.
Nhưng hôm nay bà ta lại biến thành dáng vẻ mình từng căm ghét nhất.
Đắm mình đi theo bên người đàn ông, chẳng danh cũng chẳng phận, vậy thì có
khác gì mấy đứa tình nhân đó?
À, có khác một chút.
Bà ta đã sinh được một đứa con trai ưu tú cho người này!
Tựa như mấy thê thiếp ở cổ đại, không có con trai thì lúc nào cũng có thể bị bán
đi, có con trai rồi thì chẳng cần sợ bị đuổi nữa.
Cho dù là vì lợi ích của đứa trẻ, thì cũng phải cho mẫu thân đứa bé có chút thể
diện, vậy mới không làm mất thanh danh của chủ nhân.
Nghĩ đến điều này, Dương Lam càng cúi đầu thấp hơn.
Từ góc độ của người đàn ông vừa lúc có thể thấy được lông mi đang run rẩy vì
bất an của người phụ nữ, giống hệt như vẻ ngây ngô yếu ớt khi năm đó bị thằng
yếu đuối bất lực Thẩm Xuân Giang tự mình đưa đến trước mặt ông ta, mang
theo vài phần yếu ớt khiến người ta yêu thương, xinh đẹp khiến người ta nóng
lòng muốn chiếm làm của riêng.
Dương Lam lúc này lại trùng khớp đến kỳ lạ với cô gái năm đó, Nghiêm Khác
nhiều năm tiếc nuối cuối cùng lúc này cũng được viên mãn.
Tim cũng tùy mềm mại hơn, trầm giọng thở dài: "Em đấy..."
Hai chữ, tiết lộ có bao nhiêu bất đắc dĩ và cưng chiều.
Dương Lam mím môi, mượn chuyện này để che dấu độ cong bên môi.
Bà ta biết, bà ta đánh cược thắng rồi...
Lúc người đàn ông ôm bà ta vào trong lòng, Dương Lam nhẹ giọng mở miệng:
"Thật xin lỗi, em biết anh có lòng tốt, nhưng... ngày nào A Khiêm còn chưa
thoát khỏi nguy hiểm, thì ngày đó em vẫn không thể yên tâm, sao có thể nuốt
trôi cơm được? Anh nói con trai chúng ta... Có thể..."
Nói xong lời cuối cùng, Dương Lam khóc không thành tiếng, cả người không
thể khống chế mà run rẩy.
Giống như đóa hoa lê không chịu nổi mưa rền gió dữ, vừa đẹp lại vừa thê
lương.
Nghiêm Khác đau lòng ôm chặt bà ta hơn, ánh mắt lại lập tức xuyên qua đám
nhân viên y tế, nhìn vào người đang ngủ say trên khung giường.
Đây là con ông ta, là cốt nhục của ông ta và Dương Lam, nhưng lại không nghĩ
rằng hai cha con sẽ gặp nhau trong tình huống như vậy.
"Yên tâm, Kinh Bình có đội ngũ chữa bệnh tốt nhất, nhất định có thể chữa khỏi
cho A Khiêm." Nghiêm Khác cắn quai hàm, nói cực kỳ kiên định.
Cũng không biết đang trấn an Dương Lam, hay là trấn an chính mình?
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.