Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Lúc Thẩm Loan nhận được điện thoại của Đàm Diệu thì đã là buổi chiều.
"... Vì sao?" Giọng nói trầm thấp hơi hỗn loạn kèm theo một tia nghi ngờ, hơn
nữa còn có đề phòng theo bản năng.
Cho tới bây giờ, anh ta vẫn luôn cảnh giác với Thẩm Loan.
Cô gái này vô tâm lạnh lùng cỡ nào, anh ta đi theo sau Thẩm Khiêm nên đã sớm
nhìn thấy rõ ràng, cực kỳ rõ ràng rồi.
Thẩm Loan nghe ra sự do dự và thăm dò trong lời nói của anh ta, nhưng cô
cũng chẳng để ý.
Cũng có thể nói, cô chưa từng để Đàm Diệu này vào mắt.
"Tôi cần một người giám đốc chuyên nghiệp để quản lý Thiên Thủy, nếu không
phải anh thì cũng sẽ có người khác, với tôi mà nói thì không hề khác nhau."
Giọng nói nhàn nhạt, như đang trần thuật lại sự thật.
Đàm Diệu đầu bên kia bỗng nhiên thất thanh.
Anh ta cho rằng Thẩm Loan cho mình một ân tình lớn như vậy, thì ít nhiều cũng
sẽ dùng thái độ khoan dung của một người ban ơn để thu mua lòng người.
Cho nên trước khi gọi cuộc điện thoại này, Đàm Diệu cũng đã chuẩn bị tâm lý
"không dao động" rồi.
Nhưng lại không ngờ Thẩm Loan sẽ trực tiếp như vậy, không chút nào che dấu
sự khinh miệt và ngạo mạn của mình.
Chuyện này giống như anh mời khách bữa cơm, nhưng trong bữa tiệc cũng
không chén chú chén anh với người đó, ngược lại nhận được sự chê cười của
đối phương, cuối cùng tạo thành kết quả là cơm bị người ta ăn hết, nhưng lại bị
ghi hận — tốn công vô ích!
Đạo lý dễ hiểu như vậy, Đàm Diệu không tin Thẩm Loan không hiểu.
Vậy thì cách giải thích duy nhất cũng chỉ có —
Cô hiểu, nhưng cô không để bụng.
Vì sao thế?
Bởi vì Đàm Diệu không đáng.
Hiểu được điều này làm cho lồng ngực của người đàn ông khó chịu, thậm chí có
cảm giác tức giận vì bị xem thường—
Đàm Diệu tôi không lọt được vào mắt của cô Thẩm sao?
Nếu Thẩm Loan biết suy nghĩ lúc này của anh ta, nhất định sẽ cười nhạo ra
tiếng, sau đó khịa cho ít câu: Người cho chó ăn cơm và chuyện dùng gậy gộc
dạy dỗ nó thì cũng không hề mâu thuẫn, chẳng lẽ còn sợ chó ăn xong đồ của cô
rồi chuyển sang cắn cô một cái à?
Cho dù thật sự xảy ra loại tình huống này, có thể cắn không thì chưa biết, cho
dù cắn thì chẳng qua cũng chỉ là súc sinh mà thôi.
Đã là súc sinh, vậy khó tránh khỏi không thể hết dã tính.
Cô không thể nào cắn lại chó, nhưng lại có thể bắt nó làm thịt chó.
Đàm Diệu: "Cũng chỉ vì nguyên nhân này sao?"
Thẩm Loan cười khẽ, tựa như than thở: "Nếu không thì sao? Anh cho rằng còn
gì nữa? Đẹp trai à? Body sáu múi à? Hay có năng lực?"
Không phải không có người ưu tú, thích hợp để quản lý hơn Đàm Diệu, chỉ cần
lên giá thì không sợ không hấp dẫn được nhân tài tới.
Con người đều vì ích lợi mới sử dụng động vật.
Mà sở dĩ lựa chọn Đàm Diệu, chẳng qua thấy anh ta trung thành với Thẩm
Khiêm, cũng rất nhiệt tình với bất động sản Thiên Thủy, giao công ty vào tay
anh ta không dám nói phát triển cực nhanh, tiến bộ vượt bậc, nhưng ít ra sẽ
không bị lùi lại.
Dù sao cũng theo Thẩm Khiêm nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng học được chút
da lông, huống chi năng lực của Đàm Diệu cũng không yếu, nếu không thì sao
lúc trước có thể lọt vào mắt thần của Thẩm Khiêm?
Những thứ này Thẩm Loan cũng không giấu diếm, cô không chỉ có nói, mà còn
nói rất ngay thẳng, đúng lý hợp tình.
Đàm Diệu đầu bên kia nghe xong, tâm tình phức tạp.
Trên đời sao lại có loại quái thai này được? Sao có thể... Đơn giản thô bạo như
thế!
Cô nói những lời này chẳng lẽ không sợ đắc tội với người khác à?
Nhưng nghĩ lại, Thẩm Loan đúng là không cần sợ, cô có tự tin để không sợ hãi
bất cứ điều gì.
"Cơ hội để anh lựa chọn, đi hay ở, tôi tuyệt đối không miễn cưỡng."
Đàm Diệu cũng không cần quá lo lắng, trước đó, trong lòng anh ta cũng đã có
đáp án rồi—
"Tôi ở lại."
Anh ta sẽ thay tổng giám đốc Thẩm bảo vệ tốt giang sơn này, ai cũng không thể
động đến!
Thẩm Loan cũng không bất ngờ với chuyện này, ném xuống một câu "Tự giải
quyết cho tốt" rồi kết thúc cuộc trò chuyện.
Dứt khoát, lưu loát.
...
Miêu Miêu và Lý Phục dường như đồng thời biết được tin này.
"... Tôi cho rằng tổng giám đốc Thẩm sẽ chọn người một nhà." Miêu Miêu cầm
cái muỗng quấy cà phê trước mặt, như suy tư gì đó.
Lý Phục khép máy tính lại, đẩy đẩy gọng kính tơ vàng: "Tôi lại cảm thấy không
đâu, bây giờ sự thật chứng minh, tôi đoán đúng rồi."
Miêu Miêu nhướng mày: "Anh có căn cứ gì không?"
"Thiên Thủy là Thiên Thủy, cô ấy là cô ấy."
"Nhưng hôm nay Thiên Thủy cũng là của cô ấy."
"Nhưng đó là vì một người đàn ông đã chết giao vào trong tay cô ấy, nếu đổi
thành cô, cô sẽ làm thế nào?"
Lông mày Miêu Miêu nhíu lại, rơi vào trầm tư.
Lý Phục lại rất biết điều mà không hề hỏi nữa.
Có một số thứ, nếu không phải người trong cuộc thì sẽ vĩnh viễn không thể hiểu
được khó xử và vướng mắc trong đó.
Trong suy nghĩ của Lý Phục, cách làm của Thẩm Loan lúc này rất hợp tình hợp
lý.
...
Kinh Bình, trung tâm hồi phục chức năng của bệnh viện tư nhân nào đó.
Trong căn phòng hồi phục rất lớn, các nhà vật lí trị liệu xếp thành một hàng dài
đều chỉ phục vụ cho thiếu nữ trên xe lăn.
Chẳng qua lúc này, mọi người rũ mắt, ngừng thở, không khí có vẻ có chút nặng
nề.
Theo thời gian trôi qua, bầu không khí càng thêm cứng đờ.
"... Rốt cuộc còn phải mất bao lâu thì tôi mới có thể khôi phục cảm giác? Nói
đi! Sao mấy người đều như người câm thế?!"
Thiếu nữ ngồi trên xe lăn, mặt trái xoan, mày lá liễu, tóc dài xõa trên vai, vốn là
một cô gái nhỏ xinh đẹp nữ nhưng bởi vì làn da quá xanh xao, khuôn mặt dữ
tợn nên hoàn toàn phá hủy cảm giác xinh đẹp, chỉ liếc mắt một cái đã khiến cho
người ta cảm thấy hoảng sợ.
Nói là "ngồi ở trên xe lăn" thì cũng không đúng lắm, hẳn là phải nói "Nằm liệt"
trên xe lăn mới đúng. Bởi vì thiếu nữ chỉ có thể cử động từ phần cổ lên trên mặt,
còn đôi tay và hai chân thì đều mềm nhũn, cơ bắp cũng có dấu hiệu teo lại,
không có co dãn, chỉ còn lại một lớp da bọc xương.
Thiếu nữ không phải người khác, mà đúng là Thẩm Phi sau khi hôn mê tỉnh lại
thì phát hiện toàn thân mình bị tê liệt!
Trước khi phẫu thuật, cô ta chẳng qua chỉ không tiện cử động hai chân, cần phải
ngồi xe lăn, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác; nhưng sau
khi phẫu thuật xong, hai chân cô ta đã hoàn toàn mất đi cảm giác, không chỉ
như thế, nửa người từ phần cổ trở xuống cũng đã không còn phản ứng.
Thậm chí có khi cô ta còn cảm thấy mình tựa như Nhân Trệcổ đại, tay chân
hoàn toàn bị phế mắc kẹt trong bình, chỉ có đầu có thể cử động, nhưng tư duy
lại vô cùng rõ ràng —
Nhìn thấy sự xấu xí và tàn tật của mình, làm cho người ta tuyệt vọng và bất lực
đến tận cùng.
Đối mặt với tương lai không hề có hy vọng hay cuộc sống đã chú định rằng sẽ
ảm đạm, cô ta không thể nào thay đổi, chỉ có thể bị ép chấp nhận.
Mà loại cảm giác này tựa như có người đang cầm dao cùn cứa từng chút từng
chút trên ngực cô ta, không chết được, nhưng lại đau đến tột đỉnh.
Cô ta hỏi bác sĩ, nhưng bác sĩ lại trả lời rất úp mở.
Hỏi ba, lại chỉ nhận được một loạt lời trấn an lạc quan mù quáng nhưng lại
không thực tế.
Thẩm Phi cực kỳ muốn biết tình trạng của cơ thể của mình, muốn hỏi rõ ràng
rằng còn có hy vọng hồi phục không, nhưng không có người nào nói cho cô ta
hết.
Tất cả những người đó đều lừa gạt cô ta như đồ ngu!
Nhưng thái độ như thế không phải đã chứng minh rất nhiều điều rồi sao?
Nếu cô ta khỏe mạnh, vậy cần gì phải giấu giếm?
Thẩm Phi không phải không hiểu, nhưng cô ta không muốn tin!
Rõ ràng kế hoạch đã đâu vào đấy rồi, tất cả đều được tiến hành thuận lợi, cô ta
có được nội tạng thích hợp với mình, sau đó lại đổi nó vào người mình, chỉ cần
chú ý nghỉ ngơi là có thể khỏe mạnh lại, cũng biến thành một người bình
thường.
Từ đây, cho dù trong vòng giao thiệp hay thuộc về sự nghiệp, đều thuộc về vòng
tay của cô ta.
Đây mới là quỹ đạo phát triển nên có!
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, tất cả mọi thứ đều chậm rãi lệch khỏi quỹ
đạo, mà kết quả cũng sớm đã hoàn toàn thay đổi.
"Vì sao không nói lời nào?! Tôi hỏi các người vì sao không nói lời nào —"
Thẩm Phi nhìn đám người trước mắt, mỗi người đều mang áo blouse trắng làm
đau đớn hai mắt cô, vốn cảm xúc đang trên đà suy sụp lại càng mất khống chế
thêm: "Vấn đề này rất khó sao?! Trả lời đi!"
Cô ta bình tĩnh nhìn một người bác sĩ trong đó: "Anh, không sai, chính là anh,
anh nói đi."
Bác sĩ trẻ tuổi mồ hôi tuôn như mưa mùa hạ, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía chủ
nhiệm đang đứng một bên.
Đáng tiếc, người sau ốc còn không mang nổi mình ốc, nào còn có lòng nào mà
giúp anh ta?
Cuối cùng, dưới cái nhìn cực áp lực của Thẩm Phi, căng da đầu mở miệng: "À,
lúc nào có thể khôi phục, thật sự rất khó mà nói, bởi vì hồi phục chức năng vốn
là một quá trình rất dài dòng, có người chỉ cần ba đến năm tháng, nhưng có
người lại phải ba bốn năm, còn có thậm chí..."
Đồng nghiệp bên cạnh bởi vì quá áp lực mà túm anh ta một phen, sau đó lại đột
nhiên im bặt.
Nhưng Thẩm Phi đã nghe được: "Thậm chí cái gì?"
"... Vĩnh viễn không chữa được."
Trầm mặc.
Trầm mặc giống như đã chết.
Đột nhiên trong phòng hồi phục chức năng phát ra một tiếng khóc rống bi
thương khóc rống, truyền rất xa nơi hành lang tịch mịch.
Bước chân nôn nóng tìm người của Thẩm Xuân Hòa thoáng dừng lại, lúc nghe
rõ tiếng khóc này, sắc mặt đột nhiên thay đổi, bước chân nhanh chóng chạy đến
nơi truyền đến âm thanh, bước đi rất nôn nóng.
Mà Thẩm Tục bên cạnh tất nhiên cũng nghe thấy, khóe môi nhẹ cong lên, không
nhanh không chậm đi tìm.
"A Phi!" Thẩm Xuân Hòa nhanh chóng đi vào, đuổi bác sĩ đi, ôm đầu cô ta vào
trong ngực, trên mặt hiện lên vẻ đau lòng, thân hình cao lớn hơi hoảng hốt,
dường như trong nháy mắt già đi năm tuổi.
"Ba, con đã thành phế thải rồi phải không?"
"Nói bậy! Con vĩnh viễn là con gái ngoan của ba..."
"Vì sao? Vì sao không thể cho con một cơ thể khỏe mạnh? Vì sao con hao hết
tâm tư, tính đủ kế nhưng lại nhận được kết quả như vậy? Tại sao lại như vậy?"
Nói xong lời cuối cùng, trong mắt Thẩm Phi chỉ còn lại một mảng mờ mịt.
Cô ta có loại trực giác rất mãnh liệt, mọi chuyện không nên thế này...
Rõ ràng không nên thế này!
Có thứ gì đó quấy rầy đến quỹ đạo của cô ta, thay đổi vận mệnh của cô ta,
nhưng cô ta lại hoàn toàn không biết gì cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.