Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Làm như không nhìn thấy sự tự trách và áy náy trong mắt người đàn ông, Thẩm
Loan lạnh lùng mở miệng: "Buông tay ra."
Quyền Hãn Đình sửng sốt, môi mỏng hơi nhấp.
Nhưng lực tay lại không hề giảm đi.
Thẩm Loan tránh thoát dễ như trở bàn tay, thuận tay lấy chén trà nhét vào tay
anh, giọng điệu nhàn nhạt: "Trà này, đã lạnh rồi."
Như tâm trạng của cô trong khoảng thời gian này, từ lo âu đến hờ hững, chỉ có
một tin tức, một câu đáp lại, không hơn.
Nhưng ngay cả một điều đơn giản như vậy, cô đã hao hết tâm tư cũng không thể
đến chỗ anh.
"Trà nên uống nóng là chuyện đương nhiên, mà trà lạnh cũng có tác dụng tỉnh
táo đầu óc."
Nói xong, xoay người rời đi.
Quyền Hãn Đình tay cầm chén trà, vẻ mặt mệt mỏi, ban đầu còn tưởng chào
đón anh là một cái ôm nhiệt tình của người phụ nữ, hôn nhau cuồng nhiệt, bây
giờ lại chỉ có thể nhìn Thẩm Loan đi xa dần, cho đến cuối cùng biến mất không
thấy nữa.
Anh đứng tại chỗ, cười khổ một tiếng, ngửa đầu uống cạn chén trà, không
những không nếm được vị trà trong đó, ngược lại trong miệng lại lưu lại bị cay
chát và lành lạnh.
Trái tim chợt thắt lại, hô hấp dồn dập.
Lăng Vân thấy thế, nhanh chóng tiến lên đỡ anh: "Tôi lập tức đi gọi ông Trâu."
Nói xong, quay đầu đi.
"Quay lại!"
"Gia?" Lăng Vân khó hiểu.
"Cơ thể của tôi tôi tự hiểu rõ, không có gì trở ngại, không cần kinh động đến
ông ấy."
"Nhưng..."
"Cứ theo lời tôi mà làm." Quyền Hãn Đình lạnh lùng mở miệng, cứng rắn
không cho xía vào.
"... Vâng."
Thẩm Loan trở về phòng là không xuống lầu nữa, cơm tối cũng chưa ăn.
Lúc Lolita mang tin tức này quay lại, nhà ăn to như vậy lại yên lặng không tiếng
động.
Không khí dần dần kẹt cứng.
Đôi mắt Lăng Vân trông mong nhìn đồ ăn trước mặt, lại sờ sờ cái bụng đã đói
meo của mình nhưng không dám tùy tiện động đũa.
Sở Ngộ Giang mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cái gì cũng không nói, cái gì cũng
không làm.
Cuối cùng, Quyền Hãn Đình lên tiếng —
"Ăn đi."
Bầu không khí mới dần dịu đi.
Chẳng qua trong bữa cơm không ai mở miệng, chỉ có thể nghe thấy tiếng chén
đũa va vào nhau.
Buổi tối, Lăng Vân trở về phòng nghỉ ngơi từ sớm, Sở Ngộ Giang cũng không ở
lại phòng khách.
Quyền Hãn Đình ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm vào màn hình TV, giữa
chương trình có quảng cáo cũng không thấy anh đổi kênh.
Nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện ra đồng tử người đàn ông đang nhìn vô
định, suy nghĩ không biết đã bay tới đâu.
9 giờ, anh tắt TV, đi lên lầu hai.
Đứng trước phòng cửa ngủ chính khoảng hai phút, mới giơ tay đặt vào then cửa,
dùng sức...
Ban đầu đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ bị nhốt ngoài cửa, không ngờ nhẹ nhàng vặn
một cái, cửa mở.
Người đàn ông kinh ngạc, không kịp nghĩ lại, cất bước đi vào.
Đáng tiếc, ánh mắt đảo quanh bốn phía, không thấy Thẩm Loan.
Lông mày nhíu chặt, thay đổi bước chân đi về hướng phòng tắm.
Vẫn không có.
Quyền Hãn Đình đứng tại chỗ, đôi mắt mờ mịt, phút chốc trong lòng hoảng
loạn.
"Loan Loan? Loan Loan?!" Tiếng này lớn hơn tiếng trước, lần trước gấp hơn
lần sau.
Ngay khi người đàn ông chuẩn bị phát điên, mùi khói chui vào mũi, anh lần
theo mùi khói.
Đó là... ban công?
Quyền Hãn Đình tiến lên, kéo rèm, chỉ thấy bóng đêm đen kít, dưới ánh trăng
mỏng manh, người phụ nữ mặc mỗi váy ngủ, đưa lưng về phía anh, dựa vào lan
can.
Ánh mắt nhìn về nơi xa, ánh mắt hoàn toàn trống rỗng, đồng tử đen nhánh còn
sâu thẳm hơn bầu trời đầy sao ba phần.
Một trận gió thổi qua làm bay bay váy ngủ rộng thùng thình của cô, bóng dáng
vốn mảnh khảnh lại càng thêm yếu đuối.
Quyền Hãn Đình đầu tiên nhẹ nhàng thở ra, lúc ánh mắt chạm đến cô lại chợt
rùng mình.
Cánh tay người phụ nữ thon dài, cổ tay tinh tế, hướng lên trên ngón tay thon dài
đang kẹp một điếu thuốc lá.
Ánh lửa đỏ lập lòe trong bóng đêm, màu khói trắng vấn vít khiến gương mặt cô
trở nên mờ ảo.
"Loan Loan..." Nhẹ giọng lẩm bẩm.
Người phụ nữ không quay đầu lại, ngoảnh mặt làm ngơ với tiếng gọi của anh.
Đôi mắt Quyền Hãn Đình lộ ra vẻ đau xót, thật cẩn thận tiến lên, ôm lấy cô từ
phía sau: "Đừng như vậy, anh rất lo lắng cho em..."
"Phải không?" Cô nhàn nhạt mở miệng, giọng điệu bình tĩnh: "Anh mà cũng
biết cái gì gọi là "lo lắng" sao?"
Anh chợt cạn lời.
Bởi vì chột dạ.
"Nói cho anh biết, phải làm thế nào, em mới tha thứ cho anh?"
Thẩm Loan há miệng muốn nói nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không
biết nên nói gì.
Tha thứ?
Xuất phát điểm của Quyền Hãn Đình là vì không muốn cô lo lắng, nhưng chính
vì anh im bặt không chút tin tức mới càng khiến Thẩm Loan sầu lo, thậm chí
khủng hoảng, có sai sao?
Có lẽ chính anh cũng không cảm thấy thế, cái gọi là "Xin lỗi" và "Tha thứ"
chẳng qua chỉ đang trấn an cảm xúc của cô, một cách làm dịu lại sự tức giận của
cô.
Không hơn.
"Anh thật sự cho rằng bản thân đã sai sao?"
Quyền Hãn Đình dừng một chút: "... Có."
Chính chi tiết nhỏ như vậy, lại làm Thẩm Loan càng thêm khẳng định suy đoán
trước đó.
Cô nhếch môi, nụ cười u lạnh: "Vậy anh nói xem anh sai ở đâu?"
"Không nên tự cho là đúng mà phong tỏa tin tức, cuối cùng ngược lại biến khéo
thành vụng."
"Còn gì nữa?"
"..."
"Nói không nên lời?" Thẩm Loan cười sầu thảm.
Hất bung cánh tay người đàn ông, lùi ra khỏi vòng ôm ấm áp quen thuộc kia.
Cô nói: "Quyền Hãn Đình, anh chưa bao giờ tin tưởng em."
Lông mày xoắn chặt, người đàn ông cắn răng: "Sao anh lại không tin em được
chứ?"
"Ở trong mắt anh, em mãi mãi là đối tượng cần được bảo vệ. Đúng, em thừa
nhận, nếu phải đối mắt với bạo lực thực sự, em bất lực, thật sự cần che chở,
nhưng điều đó cũng không có nghĩa em yếu ớt đến ngay cả dũng cảm thừa nhận
hiện thực cũng không có!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.