Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Không đúng!
Khẳng định có vấn đề!
Với bản năng nhiều chuyện mạnh mẽ, dường như Hồ Chí Bắc cảm giác được có
gì đó không giống bình thường.
Cho nên, khi Lăng Vân ăn xong bữa sáng, đang định đi xuống sân tập bắn luyện
súng, còn chưa vào thang máy đã bị chặn lại.
"Tam... Gia?"
Hồ Chí Bắc đứng trước cửa thang máy, một thân cơ bắp cao lớn thô kệch cùng
với nét cười không có ý tốt ở khóe miệng, giống như một thổ phỉ.
"Có chuyện này..."
"?"Mờ mịt cùng phòng bị.
"Ngày thường Tam gia đối xử với cậu không tệ nhỉ?"
"Chắc, vậy." Nuốt nuốt nước miếng, trong lòng hoảng hốt.
"Vậy hẳn là phải có qua có lại, đúng không?"
"... Ngài muốn làm gì?"
"Không làm gì cả, chỉ hỏi vài vấn đề đơn giản thôi."
Lăng Vân đối mặt với đôi mắt đầy ý cười của anh ta, thoáng chốc cảnh giác:
"Đột nhiên tôi nhớ tới công việc gia giao phó vẫn chưa làm, vậy không cần đi
sân tập bắn nữa."
Nói xong, quay đầu bước đi.
Hồ Chí Bắc ngẩn người, rất nhanh đã phản ứng kịp, cất bước đuổi theo: "Đừng
nóng vội như vậy, chỉ nói hai câu hẳn không mất nhiều thời gian đâu."
Lăng Vân nghiêm mặt: "Rất gấp."
"Vậy chúng ta chỉ nói chuyện ngắn gọn thôi."
"..."
Hồ Chí Bắc nhếch miệng để lộ một hàm răng trắng, lặng lẽ cười hai tiếng:
"Tình huống của lão Lục với em dâu như thế nào rồi?"
"Tình huống cái gì cơ?" Lăng Vân lờ mờ.
"Ha, tôi nói tên nhóc như cậu cũng học được giả ngu từ khi nào vậy? Còn giả
ngu giống thật như thế, ghê gớm đấy!"
"Tam gia, thật sự tôi không rõ lắm..."
Hồ Chí Bắc tặc lưỡi, hai ngón tay cong lên nhắm ngay đôi mắt của chính mình:
"Nhìn cho rõ, đôi mắt này trắng lắm sao? Nếu không phải biết cái gì, vừa rồi ở
trên bàn cơm cậu có thể có vẻ mặt đó à? Gia nhìn giống tên mù lắm sao?"
Vẻ mặt Lăng Vân oan uổng: "Vẻ mặt tôi như thế nào chứ?"
"Có nói hay không?" Lời nói của Hồ Chí Bắc có phần uy hiếp.
Lăng Vân lắc đầu, vô ý thức ngậm chặt miệng.
"Được! Không đánh đã khai, xem ra là thật sự biết cái gì, khà khà..." Xoa tay
hầm hè, không có ý tốt.
"Tam, tam gia, xin ngài bình tĩnh..."
"Nhìn tôi giống không bình tĩnh sao?"
Lăng Vân gật đầu: "Có một chút."
"Đừng nói nhảm nữa, thẳng thắn thì được khoan hồng."
Đáp lại anh ta lại là dáng vẻ thiếu niên mím chặt cánh môi, vẻ mặt kiên quyết.
Hồ Chí Bắc: "..." Chết tiệt!
Cùng thời gian đó, rốt cuộc phòng làm việc cũng đón chủ nhân chân chính của
nó trở về.
Quyền Hãn Đình ngồi trên ghế da, cách một bàn làm việc lớn là Sở Ngộ Giang
đang cụp mi rũ mắt, đứng khoanh tay.
Anh ta đã có dự cảm từ lâu, rốt cuộc giờ khắc này cũng đến.
"Nói đi, làm sao cô ấy biết được."
Sở Ngộ Giang: "... Lúc đầu, cô Thẩm không liên lạc với ngài được, nên đã bắt
đầu có chút nghi ngờ, vào lúc tôi đang hỏi chuyện theo phân phó của ngài, cố
gắng giấu giếm, nhưng Lăng Vân bên kia cũng liên lạc không được, tôi nghĩ
hẳn là đã xảy ra chuyện, trong khoảng thời gian ngắn lòng rối như tơ vò, không
đủ cảnh giác, nói chuyện đã lộ ra sơ hở..."
Giữa mày Quyền Hãn Đình nhíu chặt.
Nếu không có Sở Ngộ Giang bên này không giữ được miệng, sao có thể để
Thẩm Loan có cơ hội tìm hiểu nguồn gốc?
Không dối gạt thì thẳng thắn, nhưng một khi quyết định muốn giấu, vậy tất
nhiên muốn che đến kín mít, kín không kẽ hở, đây mới giống phong cách của
Quyền Hãn Đình.
Nhưng cuối cùng vẫn bị Thẩm Loan tìm ra.
Điều này không có quan hệ với việc Quyền Hãn Đình có nên hay không nên
giấu cô, quan trọng là anh đã hạ lệnh, Sở Ngộ Giang lại không thể che giấu, vậy
là đã không làm tròn bổn phận.
Trước mắt tra hỏi rồi tính sổ sau.
Làm "lão tướng" nhiều năm đi theo bên người Quyền Hãn Đình, Sở Ngộ Giang
quá hiểu rõ tính tình gia nhà mình, từ lúc anh lựa chọn nói thẳng ra với Thẩm
Loan, anh ta cũng đã dự đoán được sẽ là kết quả này.
Cho nên, chuyện này xảy ra, anh ta vẫn thản nhiên.
Chỉ là, có vài lời nói anh ta vẫn muốn nói ——
"Cô Thẩm không ngốc, có thể lừa gạt được nhất thời, nhưng không thể gạt được
một đời, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ phát hiện ra."
Sở Ngộ Giang không phải là vì chính mình giải thích, chẳng qua chỉ trần thuật
một sự thật.
Quyền Hãn Đình so với ai khác cũng rõ ràng điều này hơn: "Nếu không phải
suy xét đến nguyên nhân này, cậu cho rằng hiện tại cậu còn có thể hoàn hảo
không bị sao mà đứng ở chỗ này?"
Ít nhất một trận phạt là không tránh được.
Sở Ngộ Giang thoáng chốc im lặng.
"Hạng mục huấn luyện gấp bội." Quyền Hãn Đình lạnh lùng mở miệng.
"Vâng!" Anh ta khẽ thở phào, trừng phạt này đã là nhẹ nhất có thể rồi.
Hỏi xong chuyện này, Quyền Hãn Đình cũng không cho Sở Ngộ Giang rời đi,
ngược lại vẻ mặt càng thêm nghiêm túc, hiển nhiên kế tiếp mới là trọng điểm
——
"Nhà tang lễ bị tập kích là tình huống như thế nào, cậu nói cho rõ ràng..."
Từ góc độ của Sở Ngộ Giang nhìn qua, lục gia vẫn là lục gia, biểu tình như cũ,
trấn định tự nhiên, giống như dù trời sập xuống cũng sẽ không chớp mắt nhiều
thêm một cái.
Nhưng chỉ có chính bản thân Quyền Hãn Đình mới biết, đôi tay đặt ở đầu gối
của anh ẩn ẩn run rẩy.
Nghĩ đến Thẩm Loan suýt chút nữa đã...
Nếu không phải Thẩm Khiêm thay cô chắn đi một chút, bây giờ anh có lẽ đã
không gặp được cô.
Thậm chí Quyền Hãn Đình không dám tiếp tục nghĩ sâu hơn, nét khát máu
trong mắt chợt lóe lên: "Là ai làm?"
Sở Ngộ Giang chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh thoáng chốc bao phủ toàn bộ
phòng làm việc, lạnh băng tận xương, đông lạnh khiến anh ta suýt nữa nói
không nên lời: "... Sát thủ là huyết ngục phái tới, chủ nhân phía sau màn là
Thẩm Xuân Hào, nhưng người giật dây bắc cầu giữa hai bên lại là người dòng
chính của Thẩm gia."
"Diêm Tẫn, Thẩm Xuân Hòa, dòng chính Thẩm gia... Rất tốt!" Gằn từng chữ
một, nghiến răng nghiến lợi.
Lông tơ của Sở Ngộ Giang dựng ngược, thương xót cho những người bị điểm
danh hai giây.
"Xem ra, lúc trước thả cho Diêm Tẫn một con ngựa là sai rồi..." Một tiếng cười
trầm tràn ra bên môi, vừa nghe, giống như lẩm bẩm, nhưng vô ý lại lộ ra sát ý.
Quyền Hãn Đình: "Biết nên làm như thế nào rồi?"
Sở Ngộ Giang rũ mắt: "Biết."
Diêm Tẫn, phát súng đầu tiên phải bắn chim đầu đàn.
...
Trung tâm thành phố, ở một quán trà tư nhân.
Lúc Miêu Miêu cùng Lý Phục đến, Thẩm Loan đã pha trà xong, để trống chỗ.
Hai người liếc nhau, "Chủ tịch Thẩm."
Trăm miệng một lời.
"Ngồi đi." Thẩm Loan giơ giơ cằm, ý bảo ngồi vào chỗ trống trước mắt.
Hai người theo lời, ngồi xuống.
"Kỳ nghỉ như thế nào?"
Miêu Miêu gật đầu, mặt mày đều cong lên: "Thú vị."
Trong mắt Lý Phục cũng hiện lên một vẻ nhẹ nhàng: "Cũng không tệ lắm."
"Nếu chơi đủ rồi, vậy nên làm xong chuyện chính." Vừa nói chuyện, vừa rót trà
ngon đang bốc hơi nghi ngút rồi đẩy đến trước mặt hai người: "Nếm thử đi."
Miêu Miêu bưng chén trà lên, nhấp nhẹ một ngụm, ngay lập tức miệng đầy
hương thơm, dư vị dài lâu.
Nhưng việc này cũng không đủ để cho hai mắt cô ta lộ ra mừng như điên, mà
nguyên nhân chính là ——
"Rốt cuộc chúng ta cũng đi làm lại?!"
Xem bộ dáng vội vội vàng vàng kia, giống như sợ kỳ nghỉ quá dài, không có
việc để làm.
Tuy rằng Lý Phục không giống Miêu Miêu biểu lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng
Thẩm Loan vừa dứt lời, trong mắt anh ta chợt lóe lên ánh sáng đủ để thuyết
minh hết thảy.
Hai người này kẻ nào cũng là tên cuồng công việc.
Đối với hai người, Thẩm Loan cũng chỉ có thể lắc lắc đầu, bất đắc dĩ bật cười.
Một ly trà công phu, lúc tới trà bốc khói nghi ngút, bây giờ chậm rãi trở nên mát
mẻ, trong lòng khô nóng cũng dần dần rút đi.
Lúc này, Thẩm Loan mới chậm rãi mở miệng: "Trở về Minh Đạt là không được,
tôi tính một lần nữa thành lập một công ty..."
Cuộc nói chuyện này kéo dài suốt 2 giờ, Miêu Miêu càng nghe càng hưng phấn,
Lý Phục ánh mắt cũng càng ngày càng sáng.
Chỉ có Thẩm Loan, không nhanh không chậm, từ từ nói.
Giống như ly trà xanh đặt trước mặt cô, mùi thơm lượn lờ, tràn đầy hương khí.
Nếu ai đó bởi vì như vậy mà cảm thấy cô quá vô vị, nhạt nhẽo nông cạn, vậy
mười phần đều sai.
Che giấu bên dưới nước trà là mưu lược thâm trầm cuồn cuộn, che đậy bên
trong hương khí là dã tâm ngo ngoe rục rịch.
Miêu Miêu: "... Vậy hiện tại chúng ta bắt tay chuẩn bị đúng ngay không?"
Thẩm Loan gật đầu: "Tôi cho hai người thời gian thư thả, từ từ làm, không cần
vội vàng, bước chậm nhưng chắc là được."
Lý Phục nhíu mày: "Ba tháng, nửa năm, hay là 5 năm, phải có kỳ hạn chứ."
"Không có." Thẩm Loan đáp lại.
"Nhưng......"
"Nói đúng ra, là bây giờ không có."
Lý Phục càng thêm nghi hoặc: "Bây giờ? Ý là tương lai sẽ có?"
"Nói không chừng."
"Vì sao không phải bây giờ?" Anh ta không có bị dẫn dắt, mà là trực tiếp trở lại
vấn đề lúc đầu.
Thẩm Loan nhìn anh ta một cái tán thưởng: "Chuyện tương lai, ai cũng không
dám cam đoan. Về việc vì sao không phải bây giờ..."
Dừng một chút, cô câu môi: "Bởi vì, thời cơ còn chưa chín muồi, cần tĩnh tâm
lại, chậm rãi chờ đợi."
Lý Phục tiếp tục hỏi: "Chờ cái gì?"
"Thời cơ."
"Cái gọi là "thời cơ" trong miệng ngài là gì?"
"Một trận loạn lớn."
"?"
Thẩm Loan nâng chén trà lên, nhẹ nhấp một ngụm, sương trắng mông lung
khiến mặt mày cô thêm phần lạnh lùng trong trẻo: "Người xưa có nói, thời thế
tạo anh hùng. Loạn mới là lúc bắt đầu tốt nhất, giống như sau khi phân chia tách
rời, chắc chắn xuất hiện thái bình thịnh thế."
Lý Phục như suy tư gì đó.
Mí mắt Thẩm Loan không nâng, bàn tay trắng nõn cầm bình trà, rót đầy chén
trà.
Cô ném một cái mồi ra, còn việc người nọ có mắc câu hay không, hoàn toàn là
tạo hóa.
Không cắn câu, bàn tính thất bại, Thẩm Loan chỉ có thể tính toán cái khác, sắp
xếp thêm một lần nữa.
Nhưng nếu cắn câu, cũng đừng trách cô có oán báo oán, có thù báo thù!
Trận ám sát kia, rốt cuộc phải có người trả giá thật lớn.
Một mạng của Thẩm Khiêm, dù sao cũng phải có người dùng máu tươi để đền...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.